Tướng Quân Sủng Phu

chương 39: tiêu tử an

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi vội vàng kêu Vân Mặc Chi đến, làm qua một chút kiểm tra cho Bạch Nhất rồi lại phải xác nhận thêm một phen y đã vô sự, mới có thể làm cho Tiêu Diệc Nhiên an tâm.

“Y không có việc gì, hiện tại y chỉ đang ngủ, đợi đến khi nghỉ ngơi tốt rồi sẽ tỉnh lại.” Vân Mặc Chi thu thập đồ đạc, chuẩn bị trở về tiếp tục chăm sóc bảo bảo, “Dư độc trong người bảo bảo trên cơ bản ta đã thanh trừ hết, bất quá vẫn không thể phát ra thanh âm được… Ta cũng bất lực.” Nói xong y lại quay đầu, ánh mắt đầy vẻ áy náy nhìn Tiêu Diệc Nhiên, tuy rằng y là thần y, nhưng đối với thể chất kém kỏi của bảo bảo hiện tại y lại không có cách chữa trị, cũng may y đã thử qua bảo bảo chỉ là không thể phát ra thanh âm, nhưng đối với tiếng động vẫn có phản ứng, chứng minh lỗ tai của hài tử vẫn nghe được.

“Ân, cảm ơn ngươi.” Tiêu Diệc Nhiên ngồi ở bên giường nhẹ nhàng vỗ về mặt của Bạch Nhất, nghe thấy lời Vân Mặc Chi nói, mới quay đầu lại thản nhiên lên tiếng.

“Ta biết ngươi tạm thời không muốn kích thích Tiểu Bạch, bất quá việc này dấu cũng không được bao lâu, ngươi để cho y chuẩn bị tâm lý thật tốt đi…” Vân Mặc Chi phất phất tay, “Đợi sau khi Tiểu Bạch cùng bảo bảo ổn định ta phải rời khỏi, có vấn đề gì thì truyền tin đến thành Vân Hà, Thanh Nhiễm sẽ có biện pháp liên hệ với ta.”

“Được.” haehyuk

Vân Mặc Chi nhìn Tiêu Diệc Nhiên đã đặt toàn bộ tâm tư còn lại lên người Bạch Nhất, cũng không có nhiều lời liền rời đi.

Như những gì Vân Mặc Chi nói, Bạch Nhất sau khi ngủ hết một ngày một đêm cuối cùng cũng tỉnh lại, làm cho Tiêu Diệc Nhiên đã canh giữ bên người y vài ngày qua, lúc này mới có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bạch Nhất vừa tỉnh lại đã muốn gặp bảo bảo, Tiêu Diệc Nhiên lại lấy cớ bảo bảo thân thể không tốt để cho qua một thời gian, nhưng chuyện của bảo bảo căn bản không thể dấu được thêm bao lâu nữa. Ngay tại mấy ngày sau khi Bạch Nhất tỉnh dậy, Tiêu Diệc Nhiên được Tiêu Mẫn thỉnh qua trắc viện để thương lượng chút sự tình, Bạch Nhất trong lòng lo lắng bảo bảo, liền kêu hạ nhân đến hỏi hang tình huống, gặp bọn hạ nhân cứ ấp a ấp úng làm cho Bạch Nhất càng thêm nghi hoặc cùng lo lắng trong lòng, cũng mặc kệ tình hình thân thể hiện tại, cố gắng bước chân xuống giường đi đến phòng bảo bảo, đợi bọn hạ nhân tìm được Tiêu Diệc Nhiên trở về ngăn cản thì đã không kịp.haehyuk

Bạch Nhất ngồi chồm hỗm ở bên giường bảo bảo, không tiếng động chảy lệ, Viên Nhi chân tay luống cuống canh giữ ở bên cạnh, Vân Mặc Chi thì thở dài một hơi đang muốn tiến lên kéo Bạch Nhất đứng dậy. Thời điểm Tiêu Diệc Nhiên chạy đến nơi đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lo lắng thân mình của Bạch Nhất sẽ chịu không nổi, Tiêu Diệc Nhiên đi nhanh vài bước đến bên cạnh Bạch Nhất, thân thủ đem Bạch Nhất ôm vào trong lòng, “Trên đất lạnh, mau đứng lên, thân mình của ngươi không tốt sao còn chạy đến nơi này?” Từ phòng Bạch Nhất đến chổ bảo bảo bất quá chỉ có một khoảng cách ngắn, nhưng đối với thân mình còn chưa tốt lên của Bạch Nhất hiện tại mà nói chỉ vài bước đi này đã là một gánh nặng lớn, bất quá mới vận động một chút, sắc mặt của Bạch Nhất đều đã tái nhợt đi.

“Bảo bảo…có phải về sau đều không thể nói chuyện được?” Bạch Nhất vùi đầu trong ngực Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng hỏi. Ban đầu khi nghe bọn hạ nhân lỡ miệng tiết lộ hết việc bảo bảo không thể nói chuyện, y còn không tin, nhưng sau khi cố gắng kéo thân mình chạy tới để nhìn tận mắt, chân tướng này đã làm cho y trở tay không kịp. Y không phải nữ nhân, vốn không có chuyện gặp việc khó khăn liền sẽ khóc khóc nháo nháo, nhưng hôm nay sự bi thương cùng khó chịu đến thấu xương này, đã làm cho nước mắt của y không đình chỉ được.

Bảo bảo của y, là đứa con đầu tiên của y cùng Tiêu Diệc Nhiên, tuy rằng vì một hồi ngoài ý muốn mới để cho đứa nhỏ đến với cõi đời này, nhưng đây cũng là sợi dây quan trọng nhất để kết nối y cùng Tiêu Diệc Nhiên trong thời gian qua. Nếu không có đứa nhỏ này, y có lẽ sẽ không đuổi tới Thịnh Kinh, có lẽ giữa y cùng Tiêu Diệc Nhiên sẽ không xảy ra nhiều sự tình về sau như vậy, cũng sẽ không giống như hiện tại tâm ý tương thông…Nhưng cuối cùng lại vì sai lầm cùng chủ ý của y đã làm cho đứa nhỏ phải sớm đi vào thế giới này, còn vĩnh viễn mất đi quyền lợi được nói chuyện…Y thật sự là một người cha vô trách nhiệm mà…haehyuk

“Chỉ là không thể nói chuyện mà thôi, không có quan hệ, bảo bảo sau này sẽ thực hạnh phúc thực khoái nhạc.” Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an Bạch Nhất, hắn không phải không đau lòng cho con của mình, chỉ là trong lúc này, giữa đứa nhỏ cùng Bạch Nhất hắn càng coi trọng Bạch Nhất hơn. Nếu không phải vì hài tử, Bạch Nhất cũng sẽ không phải thiếu chút đã không thể tỉnh lại, bởi vậy đối đứa nhỏ này, trong lòng Tiêu Diệc Nhiên quả thật có chút thầm oán trách, nhưng dù sao cũng là nhi tử ruột thịt của mình, lại là đứa nhỏ mà Bạch Nhất đã liều chết sinh hạ, Tiêu Diệc Nhiên vẫn là thập phần quan tâm. Hắn đã sớm nghĩ tới, cho dù đứa nhỏ không nói được, bọn họ vẫn sẽ luôn bảo hộ hài tử, làm cho đứa nhỏ không phải lo đến áo cơm mà lớn lên trông khoái hoạt.

“Là lỗi của ta…” Bạch Nhất nhẹ giọng nỉ non, trong lòng thập phần tự trách, nếu không phải do y sơ ý để trúng độc, bảo bảo cũng sẽ không như thế, buồn cười cho y luôn tự nhận mình là một đại phu, lại làm cho chính đứa con của mình phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, y không chỉ chẳng xứng là một người cha, mà còn là một đại phu vô dụng.

“Không phải lỗi của ngươi!” Tiêu Diệc Nhiên cách ra một khoảng trống để cho Bạch Nhất nhìn vào ánh mắt của mình, nhẹ giọng nói, “Nếu muốn nói là lỗi của ai, thì chuyện này cũng có phần của ta.” Là do hắn để y ở lại nhà một mình, là do cừu oán giữa hắn cùng Mộ Dung Nghiêu mới dẫn đến việc đối phương tìm tới cửa trả thù, cũng là do…cô cô của hắn mang Mộ Dung Nghiêu tiến vào, nếu muốn trách hẳn là phải trách hắn, Bạch Nhất mới chính là người bị hại.

Bạch Nhất mờ mịt nhìn vào hai mắt củaTiêu Diệc Nhiên, thẳng đến khi nhìn thấy sự đau xót cùng lo lắng trong mắt đối phương, y mới lấy lại thần. Đúng vậy, y nếu cứ tự trách mình sẽ làm cho Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy bứt rứt đau đớn nhiều hơn nữa, ngắn ngủi chỉ trong vài ngày, hắn đã phải một mình thừa nhận rất nhiều gánh nặng tâm lý, mới có thể làm cho hắn tiều tụy đến như thế.

Y không thể dễ dàng ngã xuống, tựa như những gì Tiêu Diệc Nhiên nói, bảo bảo bất quá chỉ là không thể nói chuyện mà thôi, bọn họ đều còn sống chính là chuyện tốt nhất, y phải nhanh chóng tỉnh táo lại, bảo bảo còn cần y chiếu cố, y cũng không thể lại tăng thêm gánh nặng cho Tiêu Diệc Nhiên…haehyuk

Bạch Nhất nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Diệc Nhiên, đôi mắt hàm chứa lệ, khẽ cười nói: “Ta sẽ không tự trách, ngươi cũng không được như vậy, đây cũng không phải lỗi của ngươi!”

Tiêu Diệc Nhiên nhìn thật sâu vào mắt Bạch Nhất, ngay sau đó liền ôm chặt lấy đối phương, trong lòng cảm khái: Bạch Nhất của hắn luôn ôn nhu săn sóc hắn như vậy, rõ ràng người sai chính là hắn…

“Tốt lắm, hai người các ngươi đừng cứ đứng ở đây nữa, thân mình của Tiểu Bạch còn chưa tốt, ngươi mau đưa y trở về nghỉ ngơi đi, bảo bảo đã có ta chăm sóc, các ngươi cứ yên tâm.” Thấy hai người dường như đã không có việc gì, Vân Mặc Chi liền đánh cái ngáp, mở miệng đuổi người. Mấy ngày nay, y đều vội vàng làm kiểm tra cho bảo bảo nên cũng chưa nghỉ ngơi tốt, bảo bảo lại không thể phát ra thanh âm, có chổ nào không thoải mái cũng không có cách nào để cho người ta biết được. Chỉ có thể để y cùng Viên Nhi thay phiên canh giữ, vài ngày qua y đều phải đợi đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ ngơi chút, hồi nãy vừa mới thay ca đi ngủ không bao lâu, Bạch Nhất lại xông đến, Viên Nhi chống đỡ không nổi liền phải kêu y đi ra, hiện tại y đã mệt mỏi muốn chết. Chờ đuổi được hai người này đi, y phải quay trở về ngủ tiếp một giấc.

“Mặc Chi, vất vả cho ngươi, còn có, cảm ơn ngươi.” Bạch Nhất nhẹ nhàng gật gật đầu với Vân Mặc Chi, trong lòng y thật sự rất cảm kích Vân Mặc Chi, suốt khoảng thời gian qua Vân Mặc Chi đã giúp đỡ y quá nhiều việc, nếu không phải có Vân Mặc Chi thì y cùng bảo bảo hiện tại chỉ sợ đã đến điện Diêm La rồi.

“Ngươi là người của Tiêu đầu gỗ, chúng ta đã coi như là người một nhà, đã là người trong nhà thì còn khách khí cái gì nữa.” Vân Mặc Chi bĩu môi nói, y cùng Tiêu Diệc Nhiên nói như thế nào cũng là anh em bà con, có chút phiền toái như vậy thì đã là cái gì. Phất phất tay, Vân Mặc Chi lại hạ lệnh trục khách.

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc hướng y gật gật đầu xem như lời cảm tạ, sau đó liền ôm lấy Bạch Nhất, trở về phòng chính.

…haehyuk

Trở lại chủ ốc, Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng đem Bạch Nhất ôm đến trên giường, Bạch Nhất nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên lại lộ ra một cổ bi thương, trái tim liền cảm thấy chua xót, y nghe bọn hạ nhân nói qua, trong những ngày y hôn mê, Tiêu Diệc Nhiên một tấc cũng không rời, vẫn canh giữ ở bên người y, nghĩ đến có lẽ trong lòng đối phương lúc ấy đã rất sợ hãi cùng khổ sở.

Một đại tướng quân như hắn mặt ngoài nhìn qua dù lạnh lùng ít lời, kỳ thật nội tâm lại so với bất luận kẻ nào đều trọng tình trọng nghĩa hơn. Nay lại phát sinh những chuyện này, hắn vừa phải đối mặt với chuyện bị người thân phản bội, vừa phải đối diện với việc sinh tử của y cùng đứa nhỏ, trong lòng tất nhiên đã phải thừa nhận một cỗ áp lực cùng đau xót quá lớn. Nếu như y không tỉnh lại, chỉ sợ so với việc cấm dao đâm vào tim hắn cũng không có gì khác biệt, vậy thì y làm sao có thể từ bỏ đối phương được!?

Bạch Nhất vươn hai tay, nhẹ nhàng cấm lấy bàn tay đang mơn trớn trên mặt mình của Tiêu Diệc Nhiên, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của hắn, “Ta không sao, bảo bảo không thể nói chuyện, chúng ta sẽ dạy con viết chữ, con so với bất kì ai cũng sẽ không thua kém, đúng không?”

Tiêu Diệc Nhiên trở tay cầm chặt lấy tay Bạch Nhất, nhìn vào ánh mắt của Bạch Nhất kiên định gật gật đầu, “Đương nhiên.” Cho dù bảo bảo có khuyết tật, hắn Tiêu Diệc Nhiên cũng sẽ nuôi hài nhi của hắn cả đời, làm cho con luôn bình yên không chút lo nghĩ, hắn cũng có thể làm được.

Bạch Nhất vui mừng cười cười, “Đúng rồi, ngươi không phải đã nói sẽ để cho ta đặt tên cho con sao?”

“Ngươi đã nghĩ ra rồi?” Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng hỏi.haehyuk

“Ân.” Bạch Nhất suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói, “Ta hy vọng bảo bảo về sau đều sẽ khỏe mạnh an khang bình bình an an, vậy đặt tên cho con là Tiêu Tử An được không? Nhũ danh là An An.”

“Tiêu Tử An, An An? Hảo.” Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng lập lại một lần, gật gật đầu, bình an an khang, đây chính là mong muốn lớn nhất của bọn hắn đối với bảo bảo.haehyuk

“A, bà vú của bảo bảo đã thỉnh chưa?” Bạch Nhất đột nhiên nhớ tới chuyện này, bởi vì nam nhân sau khi sinh con cũng không có sữa, bảo bảo hiển nhiên cần phải có một bà vú nuôi nấng. Ở những hộ gia đình nghèo bình thường, hài tử chỉ được uy qua một chút nước cơm loãng, hơi chút có tiền thì sẽ cho đứa nhỏ uống sữa dê, còn những nhà phú quý bình thường đều sẽ mời bà vú đến cho đứa nhỏ bú sữa. Vốn trước đó vài ngày, y cùng Tiêu Mẫn đã bắt tay vào việc tuyển lựa một nãi nương cho bảo bảo, nhưng do nguyên nhân trước đó, bảo bảo còn một khoảng thời gian mới chào đời, nên bọn họ cũng không vội vã, hiện tại bảo bảo đã sinh ra, cũng không biết chuyện nãi nương đã lo liệu thế nào rồi?

“Mẫn Nhi an bài tốt lắm, đừng lo lắng.” Tiêu Diệc Nhiên trả lời, mấy ngày nay hắn luôn ở bên người Bạch Nhất, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do Tiêu Mẫn an bài. Ngay vào lúc đứa nhỏ sinh ra, Mẫn Nhi đã cử người đi mời bà vú, tuy rằng thời gian có hơi gấp gáp, nhưng sau khi đã xác nhận thân thể cùng gia cảnh của nãi nương không có vấn đề gì, mới để cho người vào phủ.

Bạch Nhất nghe vậy liền an tâm gật gật đầu, “Vất vả cho Mẫn Nhi, không tới mấy ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, đến lúc đó nhất định phải hảo hảo cảm ơn Mẫn Nhi.”

Lẽ ra, chuyện chuẩn bị cho lễ mừng năm mới đã làm cho Tiêu Mẫn trước đó bận bịu vô cùng, khi ấy y cùng Mộc Lan còn có thể giúp đỡ nàng một ít, nay y cùng Mộc Lan đều phải nằm trên giường dưỡng bệnh, Tiêu Diệc Nhiên lại là một người chưa bao giờ nhúng tay vào việc quản lý Tướng quân phủ, nên toàn bộ những chuyện hiện tại đều đỗ lên vai của Tiêu Mẫn, sợ là mệt chết nàng rồi. Nghĩ vậy Bạch Nhất lại đột nhiên nghĩ tới Tiêu cô cô, dù sao lễ mừng năm mới đều là người một nhà đoàn tụ ăn bữa cơm tất niên, nhưng hiện nay nếu kêu y cùng Tiêu cô cô ngồi cùng bàn, y thật sự làm không được.haehyuk

Bởi vì không muốn làm cho Tiêu Diệc Nhiên khó xử, Bạch Nhất sau khi tỉnh lại cũng không có chủ động nhắc tới chuyện Tiêu cô cô, y cũng không nghĩ đến Tiêu cô cô sẽ chịu tội gì, nhận báo ứng ra sao, dù sao bà cũng là cô ruột của Tiêu Diệc Nhiên, là mẫu thân của Mộc Lan, hai người này đối với y vẫn luôn rất quan tâm yêu thương. Nhưng bắt y ở cùng một chổ với người kia, trong lòng y thủy chung vẫn tồn tại một cây gai nhọn sắc bén, hơn nữa vừa nghĩ đến chuyện cục cưng không thể mở miệng nói chuyện, y vẫn là không bỏ xuống được.

Do dự một lát, cuối cùng Bạch Nhất vẫn mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Cô cô bà…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio