Tướng Quân Sủng Phu

chương 40: trừ tịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Do dự trong chốc lát, cuối cùng Bạch Nhất vẫn mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Cô cô bà…”

“Cô cô chuẩn bị xuất gia, chổ am ni cô Mẫn Nhi đã liên hệ rồi, đợi hôn sự của Lan nhi làm xong thì sẽ dời đi.” Tiêu Diệc Nhiên thành thật trả lời, nhiều ngày qua Tiêu Mẫn đã tìm hắn thương lượng việc này. haehyuk

Từ hôm gây ra chuyện, Tiêu cô cô vì chịu kích thích quá độ dẫn đến thần trí không rõ. Sau được Mộc Lan ghé thăm một lần, hai người đã ôm nhau khóc thật lâu. Tiêu cô cô tuy rằng vẫn rất hận Bạch Nhất, nhưng bà không hề muốn lấy mạng của y, dù sao rõ ràng giữa một mạng người cùng một đứa nhỏ chưa sinh ra là hoàn toàn không giống nhau. (nghĩ sao zị chời, sinh hay chưa sinh ra cũng là một sinh linh rồi =”=)

Thẳng cho đến sau khi mọi sự đã phát sinh, Tiêu cô cô mới biết mình bị lợi dụng. Bà khi ấy đã hoảng sợ vô cùng, hơn nữa nhìn thấy Mộc Lan nằm trong vũng máu, trong lòng liền hối hận muốn chết, nhưng đã cố tình làm ra tất cả mọi chuyện, chỉ một câu hối hận thì có thể xí xóa hết tất cả sao?

Tâm của Tiêu cô cô đã sớm từ lúc trượng phu mình qua đời mà chết đi. Mấy năm nay, bà bất quá chỉ sống vì con gái, hy vọng lớn nhất của bà chính là nhìn thấy nữ nhi được gả vào chổ tốt, cho nên bà vẫn luôn chấp nhất muốn Tiêu Diệc Nhiên thú Mộc Lan. Nhưng hôm nay mọi thứ đã thành như vậy, bà còn cầu mong gì hơn? Thời điểm biết được phụ tử của Bạch Nhất đều bình an, Tiêu cô cô vẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm, không phải vì bà, mà vì tương lai của Mộc Lan tại Tướng quân phủ cũng sẽ không quá khó khăn. Bởi vậy sau khi gặp được Mộc Lan, Tiêu cô cô liền đưa ra thỉnh cầu muốn được xuất gia tu hành với Tiêu Mẫn, nếu Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất không bắt bà đến quan phủ, thì sau này bà liền thành tâm lễ Phật xám hối cho những tội lỗi của mình, đồng thời cũng vì Tướng quân phủ mà cầu phúc bình an. (ai làm ác xong cũng đc đi tu như bà nài chắc thế zới nó loạn hết =”=)

Việc này Tiêu Mẫn tự nhiên không thể làm chủ, bởi vậy đã mời Tiêu Diệc Nhiên đến thương lượng. Tiêu Diệc Nhiên sau một hồi lo lắng suy nghĩ cũng đồng ý, bất quá hắn còn đưa ra hai yêu cầu: thứ nhất là Tiêu cô cô phải đợi hôn sự của Mộc Lan thực hiện xong thì mới được xuất gia, dù sao thành thân là một đại sự, nếu Tiêu cô cô không thể tham gia, sẽ làm cho Mộc Lan tiếc nuối cả đời. Thứ hai, việc Tiêu cô cô xuất gia ở am ni cô nào đều sẽ do Tiêu Mẫn phụ trách. Sau khi xuất gia, sinh hoạt hằng ngày của bà vẫn sẽ được Tướng quân phủ sắp xếp người chiếu cố, đương nhiên nói là chiếu cố kỳ thật là để giám thị mọi hành động của bà, dù sao Tiêu cô cô đã không ít lần gây ra những hành động tàn ác trước đó, vì Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên quyết định vẫn là nên đề phòng nhiều hơn một chút mới tốt.

Tiêu cô cô cũng đều đồng ý với hai điều kiện này, còn ngày Mộc Lan xuất giá liền an bài vào năm sau, vốn dựa theo nhật trình, hẳn là hôn sự của Tiêu Diệc Nhiên và Bạch Nhất phải được tổ chức trước, nhưng thân mình của Bạch Nhất còn chưa hảo, thế nên Vân Mặc Chi liền đề nghị dời thêm ít ngày. Mà bên Tần Chấn Ly, sau khi trải qua những chuyện này, ngược lại càng tích cực hơn đối với việc hôn sự, hơn nữa Mộc Lan lại muốn sớm ngày đạt thành tâm nguyện của mẫu thân, nên đã đem chuyện hôn sự nói ra. Cứ như vậy, hôn sự của Mộc Lan đã được quyết định tổ chức trước tiên.haehyuk

Mặc kệ như thế nào, Tướng quân phủ trước hết vẫn phải nghênh đón lễ mừng năm mới. Lễ mừng năm nay được xem như là lần tổ chức lớn nhất. Vì từ lúc Tiêu Diệc Nhiên kế nhiệm chức tướng quân tới giờ, thường vào thời gian này mấy năm trước, hắn vẫn còn đang ở ngoài chiến trận chưa trở về. Cơm tất niên trong phủ đều là Tiêu Mẫn cùng Tiêu cô cô và Mộc Lan ăn với nhau. Nhưng năm nay không chỉ có Tiêu Diệc Nhiên ở trong phủ, mà còn có sự góp mặt của Bạch Nhất cùng bảo bảo mới sinh, hiện nhiên mọi người trong nhà càng phải ăn một buổi cơm đoàn viên.

Lo lắng đến những chuyện vừa mới phát sinh gần đây, Tiêu cô cô không có cùng mọi người ăn tết, vốn Mộc Lan muốn cùng bà, lại bị Tiêu cô cô cự tuyệt. Dù sao bà vẫn hy vọng Mộc Lan có thể ở cùng chổ với Tiêu Diệc Nhiên, Tiêu Mẫn thì vẫn tốt hơn. Bởi vì sau khi xuất giá, nếu gia đình của đằng gái không quá để tâm, thì cho dù có chịu bao nhiêu ủy khuất ở phía nhà chồng, nàng đều không thể nói ra. Mặc dù Mộc Lan không phải họ Tiêu, nhưng Tướng quân phủ nói như thế nào cũng coi như một nửa nhà mẹ đẻ của Mộc Lan. Nên trước khi xuất giá, nàng tốt nhất vẫn nên ăn bữa cơm tất niên, ở cùng mọi người trong nhà mới tốt. Mộc Lan nói không được Tiêu cô cô, cũng chỉ có thể đáp ứng, thầm nghĩ cùng mọi người ăn bữa cơm rồi sẽ sớm quay về bên cạnh mẫu thân.

Mặt khác Vân Mặc Chi hiện tại vẫn còn ở phủ Tướng quân. Phủ trạch cũ của Vân gia, trừ bỏ hạ nhân đã sớm không còn ai, Vân Thanh Nhiễm thì đang ở thành Vân Hà xa ngàn dặm, huống chi cục cưng An An bây giờ còn chưa thể rời khỏi y. Nên hiển nhiên lễ mừng năm mới này, Vân Mặc Chi chỉ có thể trải qua tại Tướng quân phủ mà thôi.haehyuk

Mà lần này theo Tiêu Diệc Nhiên trở về, còn có ba người Phong Cảnh, Tiêu Mạt cùng Mạc Ngôn. Tiêu Mạt vốn sống ở Tướng quân phủ, Phong Cảnh cùng Mạc Ngôn thì đều đã mất phụ mẫu. Nên ba người lần này liền theo Tiêu Diệc Nhiên lưu tại Tướng quân phủ ăn tết. Như vậy, có thể xem đây là bữa cơm tất niên náo nhiệt nhất ở Tướng quân phủ trong những năm qua rồi.

Mà mấy ngày qua, vì có thuốc bổ do Vân Mặc Chi cung cấp cùng với sự phối hợp của Bạch Nhất, nên việc khôi phục sức khỏe của y cũng khá nhanh. Mặt khác vì không muốn làm giảm hứng trí của mọi người trong đêm trừ tịch, y liền quyết định cùng cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên tại đại sảnh.

Bất quá Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên vẫn không yên tâm, bắt Bạch Nhất phải mặc một tầng lại thêm một tầng quần áo, còn đặt thêm mấy cái bếp lò nóng hừng hực tại đại sảnh. Sau khi xác nhận độ ấm trong đại sảnh đã tương đối, mới đồng ý cho Bạch Nhất ra ngoài. Trên đường đi, lại không cho Bạch Nhất tự bước, một đường ôm thẳng tới, làm cho Bạch Nhất ngượng ngùng muốn chết.

Thời điểm hai người đến nơi, mọi người đã đợi được một lúc, hai người Tiêu Mẫn cùng Mộc Lan dưới sự hướng dẫn của ma ma đang ôm bảo bảo trong lòng, một bên tươi cười một bên nhỏ tiếng trò chuyện. Tiêu Mạt cùng Mạc Ngôn cũng đang ở đối diện thản nhiên thảo luận, còn Vân Mặc Chi có lẽ vì quá nhàm chán nên đang chống đầu ngủ gật, trong mấy ngày nay, y có thể được xem là một trong những người bận bịu nhất ở cái phủ này. Chỉ có một tên không chịu an phận chính là Phong Cảnh, lúc thì căng hết mắt nhìn chằm chằm bảo bảo trong lòng Tiêu Mẫn, lúc lại bật dậy đi thong thả thong thả vài bước, vừa đi vừa trưng vẻ mặt đã trông chờ đến mòn mỏi hướng ra cửa. Nhưng đợi đến lúc Tiêu Diệc Nhiên ôm Bạch Nhất xuất hiện, y lại đột nhiên trở nên héo rũ, vô thanh vô tức trở lại chổ ngồi của mình.

Bạch Nhất ngồi vào gần chổ Tiêu Mẫn tiếp nhận bảo bảo, cẩn thận ôm con vào trong ngực. Khoảng thời gian này bảo bảo vẫn đi theo Vân Mặc Chi, số lần trông thấy Vân Mặc Chi so với người a cha này còn nhiều gấp mấy lần, cũng may bảo bảo không sợ người lạ, dùng cách nói của Vân Mặc Chi chính là trừ bỏ không thể nói chuyện cùng thân thể yếu đuối một chút, thì cục cưng lại vô cùng dễ nuôi.haehyuk

Bạch Nhất ôm bảo bảo, buồn cười nhìn Phong Cảnh một bộ muốn tiến đến trò chuyện nhưng lại không dám, y biết Phong Cảnh vẫn đang tự trách bản thân vì chuyện không thể chăm sóc y ngày đó, kỳ thật y biết vẫn có rất nhiều người đang áy náy tự trách, chẳng qua những người khác không giống với Phong Cảnh không thể giấu được tâm sự, có cảm xúc gì đều hiện ở ngoài mặt hết, nhưng y thật sự chưa từng trách bất luận kẻ nào.

Vừa dỗ bảo bảo, Bạch Nhất vừa cười yếu ớt, vẫy vẫy tay với Phong Cảnh, “Tiểu Cảnh, ngươi xem qua bảo bảo chưa? Có muốn nhìn bảo bảo một chút không?”

“A? Ta…” Phong Cảnh do dự hồi lâu, nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, thấy Tiêu Diệc Nhiên vẫn là vẻ mặt diện vô biểu cảm nhưng không hề có ý ngăn cản, lúc này y mới thật cẩn thận đi đến bên Bạch Nhất, nhìn nhìn một chút.

Cái đầu của bảo bảo trong lòng Bạch Nhất thập phần nhỏ nhắn, khuôn mặt còn chưa có nẩy nở, ánh mắt nho nhỏ, tựa hồ đoán không ra là nhắm hay là mở mắt. Toàn thân bị chăn bông bọc kín cũng thấy không rõ lắm, nhưng bàn tay nhỏ bé lộ ra ngoài của bảo bảo còn không bằng một ngón tay út thô bự của y, nhìn nhìn một hồi, Phong Cảnh không khỏi thốt ra: “Thật là nhỏ…”

“Ân, sinh sớm hai tháng, khó tránh khỏi có chút yếu ớt, bất quá cũng may Mặc Chi vẫn luôn giúp ta chăm sóc điều dưỡng cho bảo bảo, hiện tại sắc mặt của cục cưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Bạch Nhất cười cười với Phong Cảnh, ý bảo y cứ tự nhiên sờ bảo bảo.

Phong Cảnh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tay của bảo bảo một cái, nhìn bàn tay nhỏ bé của cực cưng cuộn tròn nắm lấy ngón tay của y, không khỏi ngây ngốc bật cười, “Đã đặt danh tự cho bảo bảo chưa?”haehyuk

Bạch Nhất hơi hơi gật đầu, “Hai ngày trước đã chọn xong rồi, kêu là Tiêu Tử An, nhũ danh An An.”

“An An…Bình an, rất hay.” Phong Cảnh miệng thì thào thì thầm, cẩn thận rút ngón tay của mình về, rồi đem bàn tay nhỏ bé của bảo bảo bọc lại trong chăn.

Bạch Nhất giúp y bọc kín thân người bảo bảo lại, sau đó mới ngẩng đầu, ôn nhu nói với Phong Cảnh: “Nghe Mặc Chi nói, lúc chế dược cho bảo bảo, ngươi cũng giúp y làm không ít việc, rất nhiều dược liệu đều là ngươi làm ra, cảm ơn ngươi Tiểu Cảnh.”

Phong Cảnh vội vàng phất phất tay lắc đầu, “Không có không có, ngươi không trách ta thì tốt rồi, trăm ngàn không cần cảm tạ ta…”

“Đương nhiên phải tạ rồi, không chỉ mình ngươi đâu Tiểu Cảnh, còn có mọi ngươi…” Xoay người, nhẹ nhàng đem bảo bảo giao cho ma ma đang đứng bên cạnh, Bạch Nhất nhìn về phía mọi người, cười nói: “Từ trước đến giờ, ta đã nhận được rất nhiều sự chăm sóc của mọi người. Tính ra, ta vẫn chưa có chính thức nói một lời cảm tạ với tất cả các ngươi, hôm nay khó được dịp cả nhà chúng ta đều tề tụ ở đây, ta xin lấy trà thay rượu, kính tất cả một ly, cảm ơn các ngươi.” Nói xong y liền tự rót chén trà, cung kính hướng về phía mọi người.

Tiêu Diệc Nhiên không có ngăn cản, hắn biết Bạch Nhất đây là muốn làm rõ thái độ của mình với mọi người. Vì chuyện trước đó, trong lòng mỗi người khó tránh khỏi có sự áy náy, nhưng Bạch Nhất hôm nay đã tỏ vẻ như vậy, chính là để cho mọi người thấy y không có trách bất luận kẻ nào, hơn nữa cũng không có bị việc này đánh ngã, giờ khắc này y là thật tâm thực lòng, tươi cười hướng mọi người nói lời cảm tạ.

Mọi người trầm mặc một lát, cũng đều cầm lấy chén rượu hoặc chén trà trước mặt, uống một hơi cạn sạch, theo sau đều tự nhìn nhau mỉm cười.haehyuk

Sau khi kính trà, Bạch Nhất lại bảo nhóm ma ma mang tiểu bảo bảo lui xuống nghỉ ngơi trước, dù sao bảo bảo còn nhỏ, cũng không biết ăn cơm tất niên là cái gì, còn lại những người khác sau khi nhận được sự ra hiệu của Tiêu Diệc Nhiên, rốt cục cũng khai tiệc.

Trong bữa ăn, mọi người đều tán gẫu vô cùng vui vẻ, không chỉ hỏi chuyện hôn sự của Mộc Lan, mà còn chất vấn cả chuyện hôn sự của Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất. Đối với ý định của Tiêu Diệc Nhiên là đợi thân thể của Bạch Nhất sau khi ở cữ xong, hoàn toàn bình phục mới chuẩn bị hôn sự, mọi người đều tán thành, tuy vậy trong lúc đó, mọi người đã đề xuất có thể làm một buổi tiệc đầy tháng cho bảo bảo trước. Bạch Nhất trái lại không có ý kiến, chẳng qua nếu làm như vậy thì bọn họ sẽ không thể làm đúng theo những gì thánh chỉ tứ hôn đã ban, Tiêu Diệc Nhiên thấy thế lại biểu thị sẽ nói rõ với Đế Thượng trước. Mà nói đến việc tứ hôn, mọi người lại nghĩ tới một đôi nữa cũng được thánh thượng ban thánh chỉ tứ hôn trước đó, không ai khác chính là Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ.

Lúc hai đạo thánh chỉ được ban cùng một ngày trước đó, Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất vì trải qua một số chuyện nên hôn kỳ tất nhiên phải dời lại vài ngày, còn hôn kỳ của cặp đôi còn lại sẽ vẫn tổ chức vào đúng ngày mùng năm tháng giêng, so với hôn kỳ của Mộc Lan sớm hơn hai ngày.

Hôn sự của Mộc Lan được quyết định có hơi gấp gáp một chút, nhưng Tướng quân phủ cùng Tần phủ cũng đã thu xếp xong xuôi tất cả, thiệp mời cũng đều đã phát ra. Nhưng đến hiện tại, bên An Quốc Hầu phủ cùng Thừa tướng phủ còn chưa có lấy một chút động tĩnh, hôn sự tựa như đều giao cho bọn hạ nhân thu xếp, giống như hai nhân vật chính không hề có chút cảm giác muốn thành thân, kể cả thiệp mời còn chưa được phát ra, cũng không biết đến hôm thành thân tột cùng sẽ có quang cảnh thế nào đây?haehyuk

Mọi người nói chuyện phiếm rôm rã, một bữa cơm ăn tới bảy tám người thế này cũng thật là nhộn nhịp đông vui, trong lúc đó, còn có người từ hoàng cung đến ban tặng lễ vật, sau khi mọi người cảm tạ ân điển thánh thượng xong thì thời gian cũng đã không còn sớm. Mộc Lan vì muốn quay về cùng Tiêu cô cô đón giao thừa, liền xin lui xuống trước tiên, Tiêu Mẫn cũng theo đó cùng nàng ly khai. Vân Mặc Chi trái lại không có thói quen đón giao thừa, nhưng chẳng qua vì quá mệt mỏi nên cũng xin trở về trước nghỉ ngơi, Phong Cảnh cùng Tiêu Mạt có lẽ cũng đã có sắp xếp, thấy mọi người đều đi, cũng cùng nhau cáo từ, còn lại một mình Mạc Ngôn cũng ngượng ngùng không dám quấy rầy Tiêu Diệc Nhiên cùng Bạch Nhất, sờ sờ cái mũi vài cái rồi tự giác ly khai.

Sai khi tất cả mọi người tan tiệc ra về, liền chỉ còn lại có Tiêu Diệc Nhiên và Bạch Nhất cùng nhau đón giao thừa.haehyuk

Tiêu Diệc Nhiên lưu loát ôm Bạch Nhất trở về ốc, đóng chặt hết cửa sổ, sau đó mới nằm lên giường, cùng ái nhân chờ đợi tân niên đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio