Tuyệt Đối Chung Tâm

chương 10: tuyệt đối chung tâm 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn sửa sang lại quần áo, đưa tay lấy từ trong túi áo một tập ảnh chụp, giơ ra trước mặt Trình Dực Hạo.

Trình Dực Hạo nhìn xấp ảnh không khỏi sửng sốt, kia không phải lúc hắn ở tiểu đảo nghỉ phép, cùng Anh Húc Kì ở trên đài ôm hôn sao? Mà Anh Húc Kì còn mặc trang phục người hầu nữa.

Hắn thiếu chút nữa mắng ra tiếng, đầu hắn lúc này rối rắm! Cũng đúng, Tần Hiên Tần nhất định đã nắm giữ nhất cử nhất động của hắn mới không đưa ra động tĩnh, mới có thể nhẫn nại đợi hắn về nước mới bạo phát.

“Nam hài này là ai?” Tần Hiên Tần hỏi hắn.

“Không biết.” Vì an toàn của Anh Húc Kì, vẫn nên cắt bỏ quan hệ sẽ ổn thỏa hơn.

“Cậu đang khinh thường tôi sao? Không biết, mà trong vài ngày đã dính cùng một chỗ?” Tập ảnh kia trừ bỏ ôm hôn ra, còn có rất nhiều ảnh dạo chơi!

“Chỉ là ngẫu nhiên gặp được cậu ta, không lẽ tôi không được diễm ngộ linh tinh?” Hắn chỉ có thể nói như thế, hắn rất hiểu Tần Hiên Tần, chính hắn không có bạn bên người, có một nửa là y ban tặng hắn.

“Tốt nhất là như vậy, nếu để tôi biết các ngươi còn lui tới, cậu sẽ biết.”

Tần Hiên Tần đối với việc Trình Dực Hạo dám có nam nhân khác thập phần phòng bị, y sẽ không để hắn dính tới luyến tình khai hoa kết quả, bằng không sau này ai sẽ giúp y công tác? Hơn nữa tìm đâu một nam nhân có thể làm y vừa lòng?

“Anh thật sự suy nghĩ nhiều quá.” Trình Dực Hạo nói. Hơn nữa hắn cũng chẳng nghĩ sẽ lại gặp được Anh Húc Kì, nam hài thiên chân hoạt bát.

“Chuyện này trước hết như vậy, nhớ rõ không cần đùa giỡn tôi, tiểu thông minh, giờ tôi phải đi.” Tần Hiên Tần đem tập ảnh chụp ném vào thùng rác, như những tấm ảnh dơ bẩn, nhìn vào sẽ khiến y phát hoả.

“Đi đâu?” Trình Dực Hạo thuận miệng hỏi.

“Cùng lão bà ăn tối.” Tần Hiên Tần nói xong ly khai.

Trình Dực Hạo cảm thấy hắn không nên được tu dưỡng tốt! Đúng vậy, hắn thiếu chút nữa quên Tần Hiên Tần đã kết hôn, lại còn tính toán tiếp tục cùng hắn duy trì quan hệ này?!

Tần Hiên Tần, ngươi thật đúng là nam nhân ích kỷ!

----

Anh Húc Kì từ lúc ở tiểu đảo Nam Phương trở về, lại bắt đầu có vẻ buồn buồn không vui.

Anh Dạ Mạc cùng Mộc Tín Xa cuối cùng đã một chỗ cậu thấy rất vui vẻ, nhưng do vậy cậu mới phát hiện trong nhà còn độc thân duy nhất chỉ có cậu, hơn nữa Mộc Tín Xa hình như tính toán ở một thời gian, y có thể dính lấy Anh Dạ Mạc một thời gian cũng đoán ra được.

Đại ca có Tử Hằng ca, Nhị ca có Tam ca, Mạc Mạc cũng có Tín Xa, cậu ở nhà nghiễm nhiên lại biến thành một tiểu bóng đèn phát sáng.

Việc này đùa không tốt! Tất cả mọi người như vậy, chỉ còn cậu cô đơn một người, cảm giác hảo nhàm chán.

“Ai...”

Đầy là Anh Húc Kì không biết hôm nay đã thở dài lần thứ mấy, hai tay cậu ôm má, mắt nhìn không trung ngẩn người, hảo nghĩ đi dạo phố a.

Cậu thích náo nhiệt, bởi vậy không thích một người xuất môn, thế mà hôm nay trong nhà không ai rảnh bồi cậu, cho nên cậu mới ở trong phòng chơi games, có điều chơi một mình cũng rất chán a!

Đột nhiên cậu nhớ tới Trình Dực Hạo, nếu có hắn ở đây, nói không chừng có thể bồi cậu đi xung quanh dạo chơi, nhưng điều này là không có khả năng, ngay cả đối phương ở đâu, điện thoại số mấy cũng không biết.

Đúng rồi, lúc trước sao lại không hỏi hắn mấy vấn đề này? Nếu cả hai ở gần nhau, thì có thể tiếp tục xem là bằng hữu mà liên lạc a... Cậu sao lại không nghĩ tới?

Ai, hảo chán, hảo chán, cậu không thích cảm giác một người!

Anh Húc Kì nhịn không được lại thở một hơi thật dài.

“Tiểu hài tử than thở cái gì hả...” Anh Dạ Mạc đột nhiên xuất hiện ở sau cậu, hắn đi tới cửa nghe được Anh Húc Kì đang thở dài.

“Đệ mới là tiểu hài tử...” Anh Húc Kì nghe thấy tiếng liền quay đầu, nguyên lai là Mạc Mạc, rồi quay đầu trở về hữu khí vô lực nói.

“Anh xảy ra chuyện gì?” Anh Dạ Mạc đi tới bên cạnh cậu dừng lại.

“Anh đang chán muốn chết...” Anh Húc Kì ngửa cổ phồng hai má đô miệng nói, thoạt nhìn như hài tử đang làm nũng.

“Anh nhàm chán? Vậy đệ mang anh ra ngoài dạo chơi đi?” Anh Dạ Mạc đề nghị. Dạo này hắn toàn bám lấy Mộc Tín Xa, cơ hồ không hảo hảo cùng Anh Húc Kì tán gẫu lên trời, càng đừng nói cùng cậu xuất môn.

Bọn họ hai người ngay từ nhỏ cảm tình đặc biệt hảo, có thói quen cùng nhau dính lấy một chỗ, nhất là Anh Húc Kì, cậu là người không thích ở một mình, luôn thích náo nhiệt, nghĩ nghĩ như vậy, lần này thật đúng là hắn xem nhẹ cậu, vậy nên hảo hảo bồi thường một chút.

“Thật sự?” Vừa nghe Anh Dạ Mạc muốn bồi mình ra ngoài, mắt Anh Húc Kì sáng rực lên.

“Đi thôi, anh muốn đi đâu?” Anh Dạ Mạc kéo Anh Húc Kì ra ngoài, chuẩn bị dẫn cậu xuất môn dạo chơi.

Xuất môn ra ngoài chơi, Anh Húc Kì vốn thực vui vẻ, nhưng nghĩ tới đi đâu liền dừng lại cước bộ.

“Mạc Mạc, chúng ta đi chơi, vậy Tín Xa thì làm sao?” Đúng vậy, bỏ lại Mộc Tín Xa đi chơi hình như không tốt lắm a, cậu không muốn ở giũa bọn họ làm bóng đèn, vậy giờ làm sao?

“Tín Xa ở trong nhà, cũng sẽ không thấy, anh lo lắng cái gì?” Anh Dạ Mạc nhất thời không hiểu ý tứ của cậu.

“Không phải, anh là nói... Đệ không cần bồi hắn sao?”

“Đệ có bồi a, nhưng cùng với việc chúng ta xuất môn không liên quan.” Hắn mỗi ngày đều bồi y, căn bản thời gian không ngắn đi?

“Cái kia... Tín Xa sẽ không giận chúng ta bỏ lại hắn đi chơi đi?” Anh Húc Kì lo lắng hỏi.

Anh Dạ Mạc cuối cùng hiểu ý của cậu.

“Kì Kì, anh không phải sợ Tín Xa sẽ ăn dấm chua đi?” Xem ra gần nhất hắn thường bồi Mộc Tín Xa mà không bồi cậu nên đang ghen tị đi?

“Anh nào có a, anh chỉ là không muốn làm bóng đèn giữa các đệ mà thôi.” Anh Húc Kì phủ nhận, đây không phải là ghen.

Ân... Được rồi, chỉ có một chút thôi, thật sự chỉ có một chút thôi.

Dù sao trước kia, người thường xuyên gặp Anh Dạ Mạc cũng chỉ có người trong nhà, hơn nữa cảm tình với cậu lại là tốt nhất, đột nhiên một người đến cùng cậu chia xẻ thời gian với Anh Dạ Mạc, cậu đương nhiên không thể thích ứng nhanh như vậy a.

“Đệ không ngại, đệ nghĩ Tín Xa cũng sẽ không.” Trong cảm nhận của Anh Dạ Mạc: Mộc Tín Xa không phải là loại người thích ăn bậy dấm chua, huống chi Anh Húc Kì là người nhà cũng không phải người ngoài, không đạo lý nào mà đi để ý phải không?

“Các đệ không nhưng anh thì có a.” Anh Húc Kì nói tiếp.

Ai, các ngươi sao có tâm tình nhìn bóng đèn a?

“Đã nói anh là tiểu hài tử. Đi thôi, chúng ta xuất môn.” Anh Dạ Mạc thấy buồn cười, Anh Húc Kì thần kinh thô sao đột nhiên để ý tới mấy việc nhỏ này?

“Tín Xa thật sự sẽ không sinh khí? Hay đi hỏi thử?”

“Không cần. Bất quá nếu anh để ý thế, cũng mau tìm một người bạn, đến lúc đó chúng ta có thể cùng hẹn hò.” Anh Dạ Mạc cười nói.

“Đệ thực đáng ghét a, sao lại nói đúng chỗ đau của ta.” Anh Húc Kì bĩu môi, Anh Dạ Mạc biết rõ đường tình cảm của cậu luôn luôn không được suôn sẻ, mỗi lần cậu thất tình người thứ nhất biết đều là hắn mà còn chọc cậu như vậy.

________

Chuyển bị bắt gian tại giường a…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio