“Nếu yêu nữ nhân không được anh có thể tìm nam nhân nha, biết đâu nam nhân lại thích hợp với anh.”
Hắn biết tại sao Anh Húc Kì trước giờ đàm tình cảm luôn thất bại, là toàn vì nữ nhân rất để ý đến bộ dáng đáng yêu, trẻ tuổi của cậu hơn các nàng.
Cái này thì giải quyết được gì? Anh Húc Kì chính là loại người có diện mạo, cá tính hồn nhiên như một hài tử, có lẽ đối với một phụ nữ bình thường theo đuổi một bạn trai trưởng thành nam tính mà nói, cậu thật sự bị lãng quên.
“Không, nam nhân có cái gì tốt chứ?!” Cậu mới không cần, tuyệt đối không cần!!
“Này... Ai biết được?” Anh Dạ Mạc trước kia cũng không nghĩ tới mình sẽ thích nam nhân, nhưng hiện giờ yêu một Mộc Tín Xa không phải sao?
Loại chuyện tình cảm này, không phải ngươi muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.
Dù cho ngươi có muốn lẩn tránh, ngươi có tránh cũng không được.
“Không nói chuyện này nữa, đi mau, đi mau, buồn muốn phát mốc.” Anh Húc Kì không muốn nói nhiều về chuyện này, đổi thành cậu kéo Anh Dạ Mạc ra cửa.
Cậu đây mới không muốn cùng nam nhân ở cùng nhau đâu!
-----
Chuyện gì trên đời này, không bao giờ đoán trước được.
Giống như Trình Dực Hạo không nghĩ rằng hắn và Anh Húc Kì sẽ có một ngày gặp lại nhau, càng không nghĩ tới hai người sẽ ở tình trạng dưới đây chạm mặt.
Lúc này, trên người hắn chỉ mặc một cái khố tứ giác, trên giường là một nam hài không mặc gì cả.
Anh Húc Kì nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức ngay cả hai chai nước cầm trong tay cũng đánh rơi, sau đó vội vàng nói một tiếng thực xin lỗi, chạy đi không dám quay đầu lại.
Nếu không phải hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần con, hắn nhất định sẽ lập tức đuổi theo giải thích.
Nhưng, là muốn giải thích cái gì? Trong đầu Trình Dực Hạo nghĩ, bất chính chính là hắn phải cùng nam hài kia làm việc trên giường? Hình như có gì đó không cần thiết.
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Anh Húc Kì lại biết hắn ở trong này? Còn ngay cả số phòng cũng đều biết, vậy rốt cuộc là làm sao a?
Nhiệm vụ của tổ chức, bình thường là ở các nơi trong cả nước.
Trang Khải phụ trách điều giáo những vật chủ yếu là từ tổ chức cung cấp, do vậy sẽ ở biệt thự mà tổ chức sắp xếp, còn vật hắn phụ trách điều giáo, thì chủ nhân của nam sủng đó sẽ đưa ra yêu cầu, những vật bị điều giáo có lẽ là vì kỹ xảo không tốt, là vì biểu tình không đủ sinh động hay đủ loại lý do thượng vàng hạ cám, tóm lại, chỗ ở của chủ nhân nam sủng ở đâu, hắn sẽ ở đó, dù ở khách sạn hay mọi chỗ nào dùng được cũng là phương tiện.
Lần này hắn bị Tần Hiên Tần phái tới Tây khu này, mà trong tay hắn còn một kiện án chưa xong ở Bắc khu, khỏi cần nói y còn cố ý điều một án tử ở nam khu cho hắn, muốn hắn chạy các nơi khắp nước, đây là y muốn mình mệt chết đi?
Bình thường ở dưới một tình huống bình thường, sẽ lấy kiện án ở khu gần mình nhất làm ưu tiên, ít nhất như vậy có thể đỡ mất thời gian chạy ngược chạy xuôi, cho nên hắn mới muốn nhờ Trang Khải giúp hắn tiếp nhận một kiện án.
Nhưng đây là việc không có khả năng, một vụ làm cũng muốn sắp chết đến nơi thì ai dại gì muốn tiếp nhận?! Mà lý do lớn nhất vẫn là do Tần Hiên Tần “Xử phạt”, cho nên không có biện pháp thỉnh người thế thân.
Trình Dực Hạo cảm thấy mình sắp già rồi, trước kia ba hay bốn người hắn còn không thèm để vào mắt, xem ra miệt mài quá độ sẽ làm thân thể ảnh hưởng là thật...
Kiện án lần này, trên tư liệu ghi là nam sủng của một lão đại đường khẩu, yêu cầu trong hai tháng đem nam hài này dạy dỗ thành chỉ cần nhìn thấy chủ nhân sẽ khẩn cấp muốn đối phương sáp hắn, còn phải nói những dâm ngôn uế ngữ, cùng với thể lực phải cú hảo, chịu nổi các loại gây sức ép các kiểu.
Nhìn những yêu cầu này khiến hắn muốn chửi thô tục, cố chủ bây giờ càng ngày càng biến thái, đem một người đang tốt đẹp biến thành như vậy là muốn làm gì? Thật sự quá đáng!
Nhưng người quá đáng nhất hẳn là chính hắn đi? Bởi vì hắn chính là người thực hành điều kiện cố chủ đưa ra...
Quên đi quên đi, nếu đã là công việc cũng không muốn nói nhiều làm gì, miếng cơm này chính là như vậy, nghĩ nhiều cũng chỉ gây bóng ma trong lòng hắn thôi.
Mà lần này cố chủ giúp hắn chọn một khách sạn rất tốt, xem ra hắn vẫn nên ít mắng cố chủ vài câu thì hơn.
Đẩy cửa phòng khách sạn ra, nhìn tới một nam hài lui ở góc tường run rẩy, ai, vừa mới đủ mười tám tuổi đã bị ăn, thật sự là rất lãng phí một tiểu thụ mĩ vị, a không phải, là rất đáng thương.
Hắn nhìn bộ dáng khiếp đảm của cậu, còn muốn muốn đạt thành yêu cầu của cố chủ, xem ra phải cố gắng nhiều...
Kỳ thật bọn họ thân là điều giáo sư cũng không hoàn toàn đều là pháo hôi, dù sao ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, nhóm nam sủng cũng không thể chọn lựa người sinh ra mình, rồi biến thành thứ mà không hài lòng chủ tử sẽ đối bọn họ đánh đập làm nhục, chẳng thà đem kỹ xảo học giỏi, ít nhất có thể khiến bọn họ ít chịu khổ thêm cho da thịt.
Trình Dực Hạo phải tìm không ít công phu, mới đem nam hài kia hống lên được giường, nhưng cậu vẫn kiên trì không muốn làm, khiến hắn đành phải nảy sinh ác độc, lãnh huyết nói cho cậu biết, cậu bất quá chỉ là một tên nam sủng mà thôi, vốn chỉ là thứ cung cấp cho chủ nhân chơi đùa, cho nên hãy bớt nũng nịu làm cao, còn muốn cậu nhận rõ thân phận của mình.
Nam hài vừa nghe xong đau khổ khóc lóc như đê vỡ, Trình Dực Hạo chờ cậu khóc lớn một hồi xong mới đi trấn an, nói cho cậu biết nếu cứ như thế này, hay là ngoan ngoãn học chút ít này nọ, miễn cho khi quay về lại bị thi ngược, khuyên can mãi tới một giờ cuối cùng đối phương mới thỏa hiệp.
Đây là tác phong trước sau như một của Trình Dực Hạo, hắn nhận thấy nếu cứ dồn ép, còn không bằng cùng đối phương nhận rõ hiện trạng, nhận lấy sự thật, làm như vậy khởi sự đến mới có thể làm ít công to.
Trước khi xảy ra cái gì quan trọng, nhất là đối với đám nam sủng không hiểu rõ tình cảnh, hắn không cố ý đem những gì nói ra trở lên nặng nề, nhưng nếu cứ để bọn họ giữ lấy sự mong đợi không thực tế, sẽ chỉ làm bọn họ ngày càng thêm thống khổ thôi.
Hắn tự nhận bản thân không phải người tốt đẹp gì, những gì hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy.
Nam hài cuối cùng cũng ngoan ngoãn cởi quần áo nằm úp xuống giường, Trình Dực Hạo cũng cởi sạch chuẩn bị tiến hành công tác, vừa mới một cước bước lên giường, chuông cửa liền vang, hắn đành phải mặc tạm một cái quần con đi xem là ai.
Ai biết khi hắn vừa mở cửa ra, bất ngờ khi thấy người hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp lại.
Anh Húc Kì cười hì hì nói với hắn tiếng Surprise, sau đó đi xuyên qua hắn trực tiếp đi thẳng vào bên trong, hắn còn chưa kịp giữ chặt cậu, thì đã thấy cậu kinh ngạc đánh rơi hai chai nước trên tay xuống, cậu nhìn nhìn lại mình, lại nhìn nhìn trên giường, sau đó ném lại một câu thực xin lỗi rồi chạy vội ra ngoài.
Trong nháy mắt, Trình Dực Hạo không biết tại sao lại có cảm giác bắt gian tại giường?