Anh Húc Kì vốn muốn nói thẳng ra khách sạn kia là cậu làm chủ, nhưng lại sợ không cẩn thận sẽ lôi cả Anh bang vào.
Mọi người trong Anh gia đều biết, trừ phi có gì đó tất yếu, nếu không tuyệt đối không được lộ ra thân phận của mình với người ngoài. Một phần là vì an toàn, một phần là muốn một cuộc sống bình thường yên tĩnh.
“À... Tôi cùng mấy tỷ tỷ ở khách sạn quen biết nhau, các nàng nói với tôi có một khách tới rất đẹp trai, tôi vừa thấy thì ra là anh, nên nói các nàng muốn biết số phòng, chỉ là muốn gây bất ngờ thôi...”
Ừm... Nhìn mặt người nào đó mà nói, cậu nói tất cả đều đúng, hoàn toàn không có nói gì sai.
“Các nàng nói số phòng của tôi cho cậu?” Hảo cảm khách sạn này trong mắt Trình Dực Hạo nhất thời rơi xuống mức thấp nhất, nào có người sẽ tùy tiện cung cấp tư liệu khách hàng cho người khác?
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhưng đơn thuần như Anh Húc Kì sao có thể phát hiện trong lời nói của mình có vấn đề gì không cơ chứ.
“Ồ…” Xem ra hắn nên tìm một khách sạn khác đi?
“Đúng rồi, cậu ở gần đây hả?” Trình Dực Hạo hỏi lại.
Nếu cậu ta ở gần đây, vậy thời gian hai tháng ở đây không phải có thể thường thường gặp được nhau?
Tưởng tượng được rất có thể sẽ như vậy, tâm tình Trình Dực Hạo đột nhiên tốt hẳn lên.
“Có thể nói như vậy.” Lái xe lại đây cũng mất khoảng bốn mươi giây nên cũng không tính là quá xa, bình thường không có việc gì cậu cũng không tới Viễn Nghênh, dù sao nghiệp vụ ở khách sạn cũng đơn giản, không có chuyện gì đặc biệt cần cậu xử lý.
“Chúng ta về sau có thể thường gặp nhau.” Trình Dực Hạo cười, thuận tiện vẫy tay nhờ nữ phục vụ giúp hắn đổi ly cà phê.
“A? Tại sao?” Anh Húc Kì không rõ ý của hắn.
“Tôi sẽ ở khách sạn khoảng hai tháng, hoan nghênh cậu tìm đến tôi, có điều phải cho tôi biết trước, báo cho tôi là được...” Nếu lại bị bắt gặp được, thì rất khó thu thập nha...
“Được! Nhưng...Vì sao anh phải ở lại đây hai tháng?” Anh Húc Kì tò mò hỏi.
“Ha hả, đương nhiên là công việc.” Trình Dực Hạo cũng chỉ có thể trả lời vậy thôi, chẳng qua công việc có hơi khác bình thường...
Anh Húc Kì cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
“Thật nha, thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại.” Anh Húc Kì cười sáng lạn, bọn họ thật sự rất hữu duyên nha.
Trình Dực Hạo trong lúc nhất thời bị nụ cười kia mê hoặc.
Cười thì có rất nhiều loại. Anh Húc Kì cười là từ nội tâm phát ra, nhìn cậu cười khiến hắn rất thoải mái, giống như là chỉ cần thấy cậu cười thì trong lòng hắn sẽ ấm áp theo.
“Nói rất đúng.” Hắn hiểu được ý của cậu, người ta nói duyên phận, duyên phận, đại khái là vậy đi?
Chỉ tiếc bọn họ chỉ như bình thủy tương phùng ( tình cờ gặp nhau), hữu duyên chân chính coi như không có?
“Cái kia... Tôi có thể hỏi anh một vấn đề...?” Anh Húc Kì đột nhiên trở lên ngại ngùng, làm sao giờ? Cậu rất muốn hỏi, nhưng... Có nên hỏi không đây?
“Hử? Là cái gì?” Trình Dực Hạo nói.
“Ngày hôm qua... Chính là nam hài kia... Cậu ta là bạn trai của anh...?” Ở trong nhận thức của Anh Húc Kì, ít nhất là quan hệ tình nhân mới có thể phát sinh “Cái loại quan hệ kia”.
“Cậu ta...? Cũng không tính...” Trình Dực Hạo không ngờ cậu sẽ hỏi mấy vấn đề mẫn cảm này, điều này hắn nên trả lời sao cho tốt? Trả lời là có hay không đều rất quái lạ...
“Không... Không phải là tình một đêm đi...?” Anh Húc Kì mở to hai mắt nhìn hắn.
Từ từ, nhớ lại lúc hai người gặp nhau, Trình Dực Hạo hình như là loại người sẽ đem nam nhân coi trọng trực tiếp... Cho nên thật sẽ...?!!
“Cũng không xem như...” Ừ... Một đêm tình, nhưng hắn không thể nói.
“Dực Hạo... Tôi cảm thấy anh... Nên thu liễm một chút sẽ tốt hơn...”
Anh Húc Kì nghĩ quan hệ của bọn họ giống trong suy nghĩ của cậu, nếu cậu cùng Trình Dực Hạo đã là bằng hữu, nhiều ít gì vẫn hy vọng hắn có thể tiết chế đi.
Tùy tiện cùng nam nhân làm loạn, vạn nhất nhiễm bệnh thì làm sao?
“Tôi nghĩ... Cảm thấy Kì Kì như đang ghen?” Trình Dực Hạo cười cười, còn bảo hắn thu liễm? Giọng nói của cậu nghe ra giống như lão bà hắn?
“Tôi mới không có, tôi thích chính là nữ nhân!” Anh Húc Kì bất mãn, hắn nói linh tinh gì chứ?
“Tôi biết, nhưng nếu cậu muốn thử xem nham nhân thế nào, tôi có thể cân nhắc làm người thứ nhất nha.” Trình Dực Hạo tiếp tục nói giỡn.
Hắn thấy cùng Anh Húc Kì ở chung rất dễ chịu, không cần hao hết tâm tư đi lấy lòng hoặc phải làm ra vẻ, muốn nói cái gì thì nói, hơn nữa, mặc kệ ngươi nói cái gì cậu ta sẽ tưởng thật, điểm ấy đáng yêu là nhất.
“Anh... Anh đừng nhằm vào tôi...!” Anh Húc Kì lại dựng lông lên, mỗi lần Trình Dực Hạo cùng cậu nói tới vấn đề này, cậu sẽ rất khẩn trương.
Ở chung mấy ngày trên tiểu đảo, Trình Dực Hạo tuy rằng không có đụng chạm tay chân gì với cậu, lại luôn nói “Cùng tôi kết giao đi”, “Tôi thực thích cậu”, “Thật đáng yêu”...... Những lời này...Nhưng trước sau gì cậu cũng cảm thấy bị một nam nhân tỏ tình là một chuyện rất kỳ quái, thật sự rất quái lạ, rất quái lạ...
“Hảo, hảo, không chọc cậu.”
Kỳ thật Trình Dực Hạo rất rõ ràng, hắn cùng Anh Húc Kì cũng chỉ có thể như thế này, làm bằng hữu mà thôi.
Không chỉ có mỗi chuyện Anh Húc Kì không thích nam nhân, chuyện càng đau đầu hơn gây trở ngại chính là Tần Hiên Tần bên kia...
“Đúng rồi, ngày mai có rảnh không? Có thể mang tôi đi dạo một vòng?” Trình Dực Hạo đưa ra lời mời, hắn nghĩ nghĩ muốn cùng Anh Húc Kì ra ngoài đi dạo chơi, giống như mấy ngày ở tiểu đảo.
“Tôi có rảnh, muốn đi chơi sao? Tôi có thể mang anh đi!” Anh Húc Kì cao hứng muốn bay lên, thật sự quá tuyệt vời, cuối cùng cũng có người có thể bồi cậu đi chơi!
Tâm tình Anh Húc Kì vui mừng nhảy nhót cũng cuốn hút Trình Dực Hạo.
Tuy rằng chỉ có thể lấy thân phận bằng hữu ở gần nhau, nhưng có thể cùng Anh Húc Kì một chỗ vẫn làm cho hắn thực chờ mong.
----
Anh Húc Kì mấy ngày nay rất siêng năng chạy tới Viễn Nghêng.
Cậu cùng Trình Dực Hạo cùng một chỗ.
Hai người có cùng chung sở thích, mặc kệ làm cái gì cũng đều phấn khởi, đi xem phim cùng nhau cũng cảm thấy thú vị.
Ở trong đám bằng hữu của cậu, không có ai giống như Trình Dực Hạo khiến cậu rất thích, chỉ cần hắn không cần luôn muồn nói thích mình, muốn cậu cho hắn theo đuổi linh tinh các loại thì càng hoàn mĩ.
Nhưng Trình Dực Hạo lại cảm thấy gần đây rất thong thả.
Ban ngày, hắn phần lớn đều cùng Anh Húc Kì ở cùng một chỗ, chỉ có tới tối mới nhớ tới nam hài bị gạt qua một bên ở khách sạn; hơn nữa hắn cũng có thể mau chân đến xem trường hợp ở nơi khác, vấn đề là, hắn căn bản không muốn đi.
Chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Anh Húc Kì, mỗi ngày cùng cậu vui vẻ ở chung, hắn thật nghĩ không muốn đi, thầm nghĩ chỉ cần ở lại bên cạnh cậu là tốt rồi.
Hắn thích Anh Húc Kì, hơn nữa càng ở chung lại càng là thích.
Bởi vì công việc, hắn gặp qua đủ loại kiểu dáng nam hài cùng nam nhân, cũng bởi vì gặp qua, rồi ở chung, hắn biết đến sự xuất hiện của Anh Húc Kì ở trước mặt hắn, tuy rằng không thể nói là hoàn mĩ nhưng vẫn rất hấp dẫn hắn.
Hắn biết mình có tình cảm với cậu, nếu có thể tiếp tục theo đuổi là có thể diễn biến thành tình yêu.
Với hắn mà nói, Anh Húc Kì chính là một đối tượng hoàn hảo sẽ khiến hắn hảo hảo quý trọng.
Cho nên, hắn thật sự động tâm.
Mấy ngày nay, thật sự rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi hắn hoàn toàn đem chuyện Tần Hiên Tần đã cảnh cáo hắn quẳng sau đầu, thẳng đến khi Tần Hiên Tần xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bỗng nhiên hắn có cảm giác tỉnh lại từ giấc mộng đẹp...