Trình Dực Hạo cùng Anh Húc Kì thích ăn đồ ngọt giống nhau, cho nên hai người tới một quán ăn kem, hôm nay cũng như vậy, cùng đám học sinh chơi bóng rổ xong thì kéo nhau tới chỗ này ăn kem nghỉ ngơi.
Anh Húc Kì ăn kem có vị chuối, còn nhịn không được đào một góc kem vị hương thảo của Trình Dực Hạo, ưu điểm của quán chính là có nhiều loại nhiều vị, cho nên mỗi lần gọi món sẽ thường thay đổi loại, hơn nữa phần kem cũng lớn, luôn khiến người ta ăn phát nghiền.
“Ngày mai chúng ta sẽ làm gì?” Anh Húc Kì nuốt vào một thìa kem to, nháy mắt cả miệng tê lên vì lạnh, ăn kem quả nhiên chính là muốn như vậy!
“Đến phòng tôi, để làm cái gì có thể làm...” Trình Dực Hạo thưòng đùa đi đùa lại, dù sao nói chơi cũng không mất miếng thịt nào.
“Anh ít buồn nôn đi... Ai muốn đi...” Anh Húc Kì bây giờ sẽ không đỏ mặt khi bị hắn trêu ghẹo những lời này nữa, cậu còn có thể phản kích lại hắn vài câu.
Nhưng không nghe tới sẽ còn tốt hơn.
Những lời nói không rõ ràng, giống như bị tẩy não, hồn sẽ không tự giác bị câu đi.
“Mỗi lần đều cự tuyệt tôi, rất đau lòng nha.” Tuy cậu không tiếp nhận, nhưng lúc hắn nói đôi khi rất vui vẻ, Anh Húc Kì sẽ kiên trì không được sẽ lộ ra biểu tình quẫn bách, hắn rất muốn nhìn lúc cậu như vậy.
Mười phần phản ứng chân thật tự nhiên chân thật lại còn rất đáng yêu.
Anh Húc Kì không thèm để ý đến hắn, múc một thìa kem đưa vào miệng mình.
“Sao lại lấy của tôi, thích ăn nước miếng của tôi?” Trình Dực Hạo cố ý trừng mắt cậu.
Anh Húc Kì lúc ấy chỉ muốn nhả miếng ra.
Ha hả, không khỏi quá đáng yêu đi, biểu tình này hắn vẫn luôn chờ đợi! Trình Dực Hạo tâm tình tốt lấy khăn giấy giúp cậu lau miệng.
“Xem ra, rất vui vẻ nha?”
Một thanh âm quen thuộc đúng lúc vang lên, tay Trình Dực Hạo đang giúp cậu lau khóe miệng thì khựng lại, hắn không cần quay đầu cũng biết thanh âm chủ nhân vừa lên tiếng là ai.
Anh Húc Kì nghi hoặc nhìn người đứng ở sau đầu Trình Dực Hạo liếc mắt một cái.
“Bằng hữu anh à?” Anh Húc Kì hỏi.
Trình Dực Hạo cứng ngắc người đứng dậy, vừa mới quay qua còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Hiên Tần tát một cái tới nóng mặt.
“Anh... Anh sao lại đánh người?!” Anh Húc Kì hoảng sợ, nào có người nào tự dưng đánh người?
Anh Húc Kì không thích lần đầu tiên gặp nhau mà đã phán đoán tính cách người ta, cậu cảm thấy phải ở chung qua mới có thể biết người này tốt hay xấu, nhưng người trước mắt tự dưng động thủ, lại khiến cậu không thoải mái, siêu cấp không thoải mái! ( Tình địch số mà lại).
“Cậu nói tôi làm gì đây? Hạo...” Tần Hiên Tần vừa mới đánh Trình Dực Hạo một cái tát xong, giây tiếp theo liền đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, cố ý dùng giọng nói thật ngọt hỏi hắn, khinh bỉ nhìn Anh Húc Kì liếc mắt một cái.
“Hiên Tần... Anh hiểu lầm...” Trình Dực Hạo suy nghĩ muốn giải thích, bởi vì khi Tần Hiên Tần gọi lưng hắn muốn lạnh lên.
Y gọi hắn như vậy chỉ có một loại khả năng, đại thiếu gia y đang nảy sinh tức giận...
Nếu không có Anh Húc Kì ở đây, hắn còn có thể ứng phó Tần Hiên Tần, nhưng giờ hắn phải lo lắng Tần Hiên Tần có gây bất lợi cho Anh Húc Kì không, còn phiền não hơn là Tần Hiên Tần có nói quan hệ giữa hắn và y ra không.
Hắn không muốn Anh Húc Kì biết quan hệ giữa hắn với Tần Hiên Tần.
“Còn nhớ rõ tôi đã nói gì vói cậu không? Hạo...” Tần Hiên Tần sửa sang lại áo cho Trình Dực Hạo, tuy chỉ ghé vào bên tai hắn nói, nhưng đủ để Anh Húc Kì có thể nghe được.
“Chúng ta đi chỗ khác nói.” Trình Dực Hạo nghĩ nghĩ trước tiên phải mang y đi nơi khác, ở đây không nên nói chuyện, hơn nữa trước khi tình thế phát triển càng nghiêm trọng hơn thì nhất định phải rời khỏi, cho nên hắn giữ chặt tay y muốn kéo ra ngoài.
Nhưng Tần Hiên Tần lại duỗi bỏ hắn, đi tới trước mặt Anh Húc Kì, bất ngờ tát cậu một cái.
Trình Dực Hạo thiếu chút nữa bất chấp hết thảy xông lên bảo vệ Anh Húc Kì.
Nhưng hắn không làm như vậy, nếu hắn làm như vậy Tần Hiên Tần nhất định sẽ càng tức giận hơn, còn Anh Húc Kì chỉ sợ có kết cục sẽ thảm hại hơn, cho nên hắn đành phải nắm chặt tay nhẫn nhịn. Tình thế quan trọng trước mắt vẫn nên bảo đảm Anh Húc Kì có thể toàn thân thoát khỏi.
Anh Húc Kì không thể tin mình cư nhiên bị người ta đánh? Ngay cả phụ thân cùng các ca ca cũng chưa từng đánh cậu nha! Đây là lần đầu tiên trong đời bị người ta đánh, còn là một người không quen biết đánh cậu?!!
“Ngươi dựa vào cái gì đánh ta hả?” Anh Húc Kì túm lấy người lạ trước mắt, cậu rất tức giận, tuy cậu không thích đánh nhau, nhưng đối phương cũng không được khi dễ trèo lên đầu cậu!!
“Đánh ngươi thì sao nào?” Tần Hiên Tần một chút áy náy cũng không có, thậm chí cũng không đem Anh Húc Kì xem vào mắt.
Anh Húc Kì bị chọc giận nghĩ muốn trả lại cho y một cái tát, nhưng Trình Dực Hạo lại bắt lấy tay cậu đối cậu lắc lắc đầu, trong mắt cũng tràn đầy xin lỗi.
“Hiên Tần, đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Hai cái tát liên tục, đã khiến cho khách trong quán chú ý tới, nếu không nhanh chóng mang y đi thì khó vãn hồi.
“Đi theo cậu thì có thể, nhưng tôi có lời phải cùng tiểu tử này nói rõ ràng.” Tần Hiên Tần nói.
“Nghe rõ, Hạo là nam nhân của ta, sau này không được phép gặp mặt hắn, bằng không ta sẽ giết ngươi.” Tần Hiên Tần tuy là cười, nhưng nụ cười này lại làm người ta không rét mà run, thái độ muốn người đối diện hiểu rõ.
Trình Dực Hạo sầm mặt, tức tốc đem Tần Hiên Tần kéo theo ra ngoài, hắn hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn mặt Anh Húc Kì một lần, hắn sợ sẽ bị động tâm, mà như vậy, sẽ chỉ làm Tần Hiên Tần càng không cao hứng mà thôi.
Đầu Anh Húc Kì còn chưa hoàn toàn tiêu hóa những chuyện vừa mới chuyện xảy ra, cậu chỉ cảm thấy nam nhân kia có điểm buồn cười, chưa bao giờ dám có người đối diện cậu nói muốn giết cậu?
Nhưng y vừa mới nói Trình Dực Hạo là nam nhân của y, lại làm Anh Húc Kì ngay cả ăn kem cũng hết muốn ăn.
Trình Dực Hạo đem Tần Hiên Tần kéo vào xe, đó là xe của Tần Hiên Tần.
“Anh nhất định phải đem mọi chuyện biến thành như vậy?” Trình Dực Hạo ngồi ở chỗ tài xế, nhưng hắn cũng không tính toán lái xe, chỉ nghĩ muốn cùng Tần Hiên Tần nói chuyện.
“Là cậu biến thành như vậy.” Tần Hiên Tần ngắm ngắm móng tay của mình, đông xem tây xem, xem ra phải nên đi tu chỉnh một chút?
“Có chuyện gì không thể bình tĩnh nói à? Sao lại động thủ đánh người?” Nghĩ lại vừa nãy Tần Hiên Tần đánh Anh Húc Kì một cái tát, vẫn thật khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Hiên Tần làm như thế.
Mỗi khi bên cạnh hắn có đối tượng yêu thích, Tần Hiên Tần sẽ giống như vậy phá hư mọi chuyện, chạy tới trước mặt họ biểu thị công khai chủ quyền. Trước kia, hắn còn cho rằng Tần Hiên Tần để ý hắn mới như vậy, nhưng từ khi biết y kết hôn xong, hắn không còn suy nghĩ đó trong đầu.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy rất hận Tần Hiên Tần, y dựa vào cái gì không cho hắn quyền lợi theo đuổi hạnh phúc?
“Trình Dực Hạo, cậu cũng đừng nói cho tôi biết cậu thật sự thích tiểu tử kia?” Tần Hiên Tần cười, lại là nụ cười khiến kẻ khác rét run.
“Cho dù tôi thật sự thích cậu ta thì thế nào?!” Trình Dực Hạo chống lại ánh mắt của y, hắn biết dưới cơn thịnh nộ của Tần Hiên Tần thì không nên đổ thêm dầu vào, nhưng hắn vẫn muốn khiêu khích y.
“A... Tôi sẽ giết cậu ta...” Tần Hiên Tần nói, lại cúi đầu nhìn nhìn ngón tay.
Trình Dực Hạo vô phương chống đỡ, hắn biết y nói thật. Tần Hiên Tần những lúc điên cuồng lên, là có thể làm ra loại chuyện này.
“Cậu tốt nhất sau này không nên gặp cậu ta, đây là lần cảnh cáo cậu cuối cùng.” Tần Hiên Tần lại bổ sung.
Trình Dực Hạo quay đầu, không muốn nhìn về phía Tần Hiên Tần. Y tính tình cũng không tốt lắm, nhưng không có nghĩa là không còn cách nào khác, y lợi hại nhưng không có nghĩa là ai cũng phải theo.
Hôm nay là Anh Húc Kì, vậy sau này thì sao? Nếu không rời khỏi Tần Hiên Tần, chỉ sợ lại sẽ có một Anh Húc Kì thứ hai xuất hiện đi?
Hắn chịu đủ rồi, tương lai không có khả năng có người thứ hai, bây giờ là lúc không cần dây dưa nữa.
Tần Hiên Tần cũng không phát hiện Trình Dực Hạo có gì không thích hợp, còn nói tiếp.
“Đem kiện án này chuyển cho Trang Khải, còn ở Nam khu tôi sẽ thay đổi người, cậu an phận ở lại Bắc khu cho tôi, không có sự cho phép của tôi, không được phép đi đâu.”