Vấn đề lớn nhất, cách này nhất định sẽ làm Anh Thiên Ngạo tức giận.
“Nguyện ý cái gì?” Anh Thiên Ngạo khó hiểu.
“Hoàng Khai, thích nam nhân.”
“Sau đó?”
“Chúng ta cần phải có một người trong nhà đi nội ứng?”
“Cho nên?”
“Lạc Ngưng là lựa chọn tốt.” Hàn Tử Hằng rốt cục nói ra ý niệm muốn cho Anh Lạc Ngưng đương nhị.
Cơ hồ đã đoán được phản ứng của Anh Thiên Ngạo, hắn đứng lên, một bộ tư thái muốn đánh người.
“Muốn cũng không dùng được!” Anh Thiên Ngạo cảm thấy Hàn Tử Hằng điên rồi mới có thể nói như vậy, cư nhiên đem chủ ý động đến trên người Lạc Ngưng?.
“Tôi biết cậu không muốn, nhưng cậu có người tốt hơn sao?” Hàn Tử Hằng có ý cùng Anh Thiên Ngạo câu thông.
Không có biện pháp, Anh Lạc Ngưng là bảo bối Anh gia, nhất là Anh Thiên Ngạo, đối cậu bảo hộ muốn chết. Bằng không thời trung học cũng không khiến y chật vật như vậy.
“Cho dù không có, tôi cũng không có thể để Lạc Ngưng mạo hiểm.” Đùa cái gì? Đều biết Hoàng Khai thích nam nhân, này không phải tuyên bố đưa dê vào miệng cọp?.
“Anh Thiên Ngạo, cậu không cần hành động theo cảm tình được không? Tình hình hiện tại, chẳng lẽ cậu không muốn Anh bang nhanh chóng ổn định sao?” Hàn Tử Hằng lần thứ hai nhắc nhở hắn, nhất định phải lấy Anh bang làm trọng.
“Tôi đương nhiên muốn, nhưng tôi không có khả năng để Lạc Ngưng mạo hiểm như vậy.” Chẳng lẽ do hắn vô năng, lại đem Lạc Ngưng kéo xuống nước sao? Không được! Tuyệt đối không được!.
“Cậu quả nhiên là đầu đá, Anh Thiên Ngạo!” Hàn Tử Hằng cũng sinh khí, chẳng qua chỉ vì một Anh Lạc Ngưng, so với thế cục Anh gia trước mắt quan trọng hơn sao? Vì sao người này lại không biết nặng nhẹ?
“Hàn Tử Hằng!” Anh Thiên Ngạo cũng phát hỏa, cho dù trước mắt thật sự nguy cấp, cũng không có thể đẩy Lạc Ngưng ra ngoài.
Hai người ý kiến bất đồng, lập tức động thủ.
Kỳ thật những năm gần đây vẫn đều như thế, hai người chỉ cần một lời không hợp sẽ đánh nhau một trận, bất quá nói cũng kỳ quái, đánh mệt mỏi xong ngược lại mới có thể xử lí sự tình dễ dàng hơn.
Tựa như hiện tại, hai người nằm trên bàn thở hổn hển.
“Hàn Tử Hằng, thật sự chỉ có biện pháp này sao?” Anh Thiên Ngạo hỏi.
“Tôi cảm thấy đây là cách có thể thử được.” Hàn Tử Hằng nói.
“Sẽ không khiến Lạc Ngưng nguy hiểm gì đi?” Anh Thiên Ngạo hỏi lại.
“Nếu có nguy hiểm, lập tức rút lui, như vậy có thể đi?” Hàn Tử Hằng chỉ có thể nhượng bộ một bước như vậy.
Vì thế, Anh Thiên Ngạo mới rốt cục gật đầu đồng ý.
-----
Vài ngày sau, bọn họ hẹn Hoàng Khai ở một bao sương khách sạn chạm mặt.
Anh Thiên Ngạo cùng Anh Lạc Ngưng ngồi cạnh nhau, Hàn Tử Hằng thì cung kính đứng cách Anh Thiên Ngạo một khoảng, đây là hình ảnh Hoàng Khai lúc vào cửa thấy.
Nhìn Hoàng Khai, Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng có phần hoảng sợ, vốn nghĩ chỉ là một tao lão nhân, – tuổi, kết quả là một người diện mạo nhã nhặn, tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhưng chỉnh thể cảm thấy ấn tượng đầu tiên nhìn vào thực nhẹ nhàng khoan khoái.
Người bình thường như vậy, cư nhiên lại có được nhân mạch quảng đại? Anh Thiên Ngạo không khỏi nghĩ.
“Hoàng đại ca ngài khỏe, hy vọng ngài không ngại tôi xưng hô như vậy.” Anh Thiên Ngạo lễ phép đứng lên cùng hắn bắt tay.
“Đương nhiên không ngại, tùy ý là tốt rồi.” Thanh âm Hoàng Khai cũng nhã nhặn như bề ngoài, ngoài ý muốn rất có năng lực.
“Đây là xá đệ. Lạc Ngưng, lên tiếng chào.” Anh Thiên Ngạo giới thiệu Anh Lạc Ngưng một bên.
“Hoàng đại ca ngài khỏe.” Anh Lạc Ngưng cũng thực nhu thuận chào hỏi.
“Ngoài ra, đây là bảo tiêu của tôi, Hàn Tử Hằng.”
“Hoàng bang chủ ngài khỏe.” Hàn Tử Hằng cung kính đối hắn cúi mình chào.
“Không cần khách khí như vậy, cùng ngồi xuống đi.” Hoàng khai nói, cũng tự ngồi xuống trước.
Phục vụ tiến vào đưa thực đơn, Hoàng Khai ra ý bảo không cần để những người khác vào, trong bao sương có mấy người bọn họ, đương nhiên bên ngoài cửa còn có vào bảo tiêu Hoàng Khai đang đứng.
“Thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bằng này tuổi có thể lên làm bang chủ.” Hoàng Khai rót rượu cho Anh Thiên Ngạo, cẩn thận đánh giá hắn.
“Hoàng đại ca ngài khách khí, chỉ là nhờ phúc khí của phụ thân thôi.” Anh Thiên Ngạo cung kính tiếp nhận rượu.
“Cậu gọi là Lạc Ngưng là? Muốn một ly hay không?” Hoàng Khai nói xong liền hướng cậu một ly khác.
“Hoàng bang chủ, tam thiếu gia nhà tôi không uống rượu, nếu ngài không ngại thì xin để tôi uống thay.” Hàn Tử Hằng không lễ phép nhảy ra nói chuyện, là vì y sợ Anh Thiên Ngạo sẽ làm ra hành động không ổn, muốn đi trước hành động của hắn.
“Như vậy a? Tốt lắm, không miễn cưỡng.” Hoàng Khai cười cười, cũng không sinh khí.
“Cám ơn Hoàng đại ca.” Anh Lạc Ngưng vẫn lễ phép đối hắn nói tiếng cảm ơn.
“Kỳ thật các cậu không cần khách sáo với tôi, tôi bất quá chỉ là một tao lão nhân, đối với Anh bang các cậu nhỏ hơn, thật không biết vì sao các cậu lại tất cung tất kính với tôi như vậy?” Cá tính Hoàng Khai so với trong tưởng tượng rất ngay thẳng, trực tiếp nói ra.
“Tôi cũng nói thẳng đi, Anh bang hiện tại thế nào, ngài hẳn cũng nhiều ít có nghe thấy?” Anh Thiên Ngạo nghĩ, nếu đối phương thẳng tính, vậy hắn cũng đi thẳng vào vấn đề là được, nếu không thực hiện được thì trực tiếp đem Anh Lạc Ngưng mang đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Này xem ở trong mắt Hàn Tử Hằng tim muốn nhảy ra, vừa mới bắt đầu đã ngả bài?Vậy xem ra ván này cũng không cần diễn. Y hẳn nên nghĩ biện pháp bám trụ Anh Thiên Ngạo không cho hắn thay đổi ý định, y sớm biết Anh Thiên Ngạo sẽ không nguyện ý để Anh Lạc Ngưng đương nhị.