“Biết là biết, nhưng cùng tôi có quan hệ gì đâu?” Hoàng Khai cúi đầu hấp một ngụm rượu.
“Nếu Hoàng đại ca ngài có thể đứng ở bên chúng tôi, với Anh bang sẽ là một trợ lực lớn.”
Hàn Tử Hằng lại thở dài, Anh Thiên Ngạo nhất định phải đem nói trắng ra như vậy sao?
Hoàng Khai vừa nghe, nhịn không được cười cười, một hồi lâu mới dừng lại.
“Thật có lỗi thật có lỗi, tôi thất thố. Tôi không hiểu, vì sao các cậu lại cảm thấy một tiểu Vũ Mạc có thể giúp đỡ các cậu?”
“Tôi cũng rất muốn biết, nghe nói ngài ở trong giang hồ nhân mạch rất rộng, nhưng tại sao chỉ là một tiểu thế lực mà thôi?” Anh Thiên Ngạo quả nhiên lại nói trắng ra nữa.
Hoàng Khai vuốt tóc cười không ngừng, sắc mặt lập tức trầm lên, thưởng thức lý rượu trên tôiy, mới rốt cục mở miệng.
“Nói đi, muốn cái gì ở tôi?”
“Hoàng bang chủ, tôi nghĩ ngài hiểu lầm...” Hàn Tử Hằng vội vã muốn cắt đứt đoạn nói chuyện trước mắt, y thật sự nhanh bị Anh Thiên Ngạo làm tức chết.
Nhưng Hoàng Khai đối Hàn Tử hằng khoát tay áo, không cho y nhiều lời.
“Có chuyện cứ việc nói thẳng đi, Anh bang chủ.” Hoàng Khai đem tầm mắt nhìn lại Anh Thiên Ngạo.
“Tôi muốn nhân mạch của ngài.” Anh Thiên Ngạo rốt cục không vãn hồi đem toàn bộ nói ra.
Kết quả Hoàng Khai lại phá lên cười, chẳng qua lần này ngừng cười nhanh, hắn nhìn Anh Thiên Ngạo.
“Không tồi, quả nhiên rất ngay thẳng, tôi thích.”
Hoàng Khai phản ứng có điểm ngoài Hàn Tử Hằng ý liệu, nhưng y không biết trong hồ lô của hắn đến tột cùng đang bán thuốc gì? Cũng không dám tùy tiện xen mồm.
“Tôi có thể giúp cậu.” Hoàng Khai nói như vậy.
“Thật sự?” Anh Thiên Ngạo không khỏi hoài nghi đánh giá nam nhân trước mắt, rõ ràng như vậy? Rốt cuộc là thật hay giả?
“Cậu muốn nhân mạch, tôi có thể cho cậu, ngược lại, cậu có thể cho tôi cái gì?”
Hoàng Khai nhìn nhìn Anh Lạc Ngưng, nghĩ nghĩ đại khái đây chính là lợi thế bọn họ mang đến? Anh Lạc Ngưng quả thật xinh đẹp, lại một bộ mềm mại dạng, có thể lý giải tại sao bọn họ lại dẫn y đến.
Nhưng bọn họ đã tính toán sai, hắn, Hoàng Khai, không thích loại này.
Anh Thiên Ngạo tự nhiên có cảm giác Hoàng Khai nhìn về phía Anh Lạc Ngưng, hắn che phía trước Anh Lạc Ngưng bảo vệ cậu, cũng đối Hoàng Khai nói.
“Ngài muốn cái gì?”
“Cái gì cũng có thể?”
“Chỉ cần tôi có thể.” Trừ bỏ Lạc Ngưng, đương nhiên những lời này hắn chưa nói ra.
“Như vậy, là hắn.”
Hoàng Khai đưa tay chỉ chỉ, Anh Thiên Ngạo cả kinh, ngay cả Hàn Tử Hằng cũng trợn tròn mắt.
Bởi vì Hoàng Khai chỉ đối tượng, chính là Hàn Tử Hằng.
Anh Thiên Ngạo không nghĩ qua Hoàng Khai lại muốn Hàn Tử Hằng, ngay tại chỗ có điểm phản ứng thái quá.
Hàn Tử Hằng lại thật không ngờ Hoàng Khai cư nhiên chỉ vào y, cũng sửng sốt, nhưng y rất nhanh đem sự kinh ngạc giấu đi.
“Cám ơn Hoàng bang chủ đã để mắt tới tôi, tôi thực vinh hạnh.” Hàn Tử Hằng thông minh nói.
“Như vậy, ngày mai cứ tới đây đi.” Hoàng Khai nói.
“Vâng” Hàn Tử Hằng tất cung tất kính đáp lại.
-----
Xe chạy trên đường, cảnh sắc ngoài cửa sổ cứ lần lượt xẹt qua, nhưng ba người bên trong xe tâm tình lại yên lặng nghĩ về điều kiện Hoàng Khai vừa nói.
“Anh Tử Hằng... Anh có khỏe không...?” Anh Lạc Ngưng ngồi ở phía sau lo lắng hỏi.
“Tôi? Tôi không sao a, sao lại hỏi như vậy?” Hàn Tử Hằng thật đúng là không hiểu Anh Lạc Ngưng vì sao hỏi y như vậy.
“Chính là... Hoàng Khai không phải đã nói...”
“Ác... Vậy cũng không có gì phải lo lắng đi? May mà hắn không muốn em.” Hàn Tử Hằng cười.
Tuy rằng là ngoài y sở liệu, nhưng vậy cũng tốt, không phải Anh Lạc Ngưng, ít nhất Anh Thiên Ngạo sẽ không tức giận đi.
“Nhưng mà... Hắn có thể làm cái gì với anh hay không...?” Nghĩ vậy, Anh Lạc Ngưng liền cảm thấy có phần khủng bố, cậu nghe nói Hoàng Khai thích nam nhân nha.
“Yên tâm, tôi sẽ xoay sở được.” Dù sao chỉ là chiêu sách a, Hàn Tử Hằng nghĩ nghĩ.
“Ân...” Anh Lạc Ngưng cảm thấy cậu dường như cũng chỉ có thể đáp lại như vậy.
Dọc theo đường đi, ngồi ở phía trước, Anh Thiên Ngạo thủy chung không nói một câu.
Hàn Tử Hằng liếc Anh Thiên Ngạo.
Về đến nhà, cho dù hắn đến phòng họp, lúc ngồi xuống vẻ mặt cũng ngưng trọng, cái gì cũng không nói.
“Cậu bảo tôi tới là cho tôi xem cậu trương bộ mặt này sao?” Hàn Tử Hằng đặt mông ngồi ở phía trước hắn, nghĩ nghĩ lão bản thường lộ vẻ mặt này?
“Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn y.
“Sao?”
“Cậu thật sự muốn tới chỗ Hoàng Khai kia?”
“Hắn đã mở miệng, tôi có thể làm sao?”
“Tên kia, thích nam nhân.”
Hàn Tử Hằng cảm thấy nếu hiện tại y có thanh côn y hẳn sẽ trực tiếp hướng trên đầu Anh Thiên Ngạo đập xuống đi, Hoàng Khai thích nam nhân, cái này y không phải đã nói rồi?
“Đúng, hắn thích nam nhân, cho nên?” Hàn Tử Hằng thật muốn nhìn một chút hắn muốn nói cái gì?
“Cậu thật sự muốn đi?” Anh Thiên Ngạo nói.
“Anh Thiên Ngạo, dây thần kinh cậu sai chỗ?, Đây vốn chính là kế hoạch không phải sao?” Chính là đối tượng từ Anh Lạc Ngưng đổi thành y mà thôi.
“Không còn biện pháp khác?”
“Anh Thiên Ngạo, là cậu tự mình đem mọi chuyện thành ra như vậy, ai kêu cậu nói hết với hắn, hắn nguyện ý cho chúng ta lợi dụng, cậu nên cười.” Hoàng Khai nguyện ý hỗ trợ, hơn nữa cũng không muốn Anh Lạc Ngưng, đã là vạn hạnh.
“Tôi cuối cùng cảm thấy lại không ổn.” Anh Thiên Ngạo cảm thấy, hắn chỉ không muốn cho Hàn Tử Hằng đi (ghen a~).
“Không ổn cái đầu cậu, cậu nên cảm thấy may mắn vì hắn không muốn Lạc Ngưng.” Hàn Tử Hằng nói.
“Này... Thật đúng vậy.” Nếu phải nghĩ như vậy, quả thật tính là may mắn.
“Dù sao cứ như vậy đi, không có việc gì tôi muốn đi ngủ.”
“Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo gọi Hàn Tử Hằng đang muốn rời đi.
“Sao nữa?” Hàn Tử Hằng quay đầu lại nhìn hắn.
“Tôi chỉ đáp ứng cho cậu tới chỗ Hoàng Khai, cậu cũng không nên cho tôi làm chuyện gì không kiềm chế được.” Anh Thiên Ngạo đột nhiên nói như vậy.
“Gì? Tới địa ngục đi thì không bị kiềm chế, cậu vẫn nên đi ngủ, não cậu không bình thường.” Hàn Tử Hằng chỉ cảm thấy Anh Thiên Ngạo này lại bộc phát dây thần kinh nào?
“Cậu tốt nhất đem lời nói của tôi ghi lại.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Rồi! Tôi muốn đi ngủ.” Hàn Tử Hằng mới mặc kệ hắn.