Edit + Beta: Hwan
“Sau này các ngươi thật sự muốn ở chỗ này hả?” Quỷ thiếu niên hỏi.
“Đương nhiên, ta rất thích nơi này.”Hàn Yên nói.
“Ta đây nghỉ ngơi ở đâu?”Quỷ thiếu niên chau mày.
“Tùy tiện ngươi nghỉ ngơi ở đâu, dù sao nơi này cũng lớn như vậy, ngươi tùy tiện tìm một chỗ trụ là được.”Lưu Vân nói.
“Các ngươi không ngại ta ở chỗ này?”Quỷ thiếu niên cảm thấy rất ngoài ý muốn, người bình thường không phải rất sợ hãi quỷ sao? Cho dù hắn không sợ quỷ, nhưng mà hẳn cũng là sẽ bài xích ở cùng một chỗ với quỷ chứ?
Lưu Vân nhún nhún vai, “Chỉ cần ngươi không làm phiền đến chúng ta là được.”
“Các ngươi thật sự là người tốt!”Quỷ thiếu niên cảm kích nói.
“Được rồi, ngươi tên là gì?”Hàn Yên hỏi.
“Tiêu Phàm.”
“Ta gọi là Hàn Yên” Hàn Yên nói, sau đó chỉ chỉ vào Lưu Vân, “Hắn gọi Lưu Vân.”
Tiêu Phàm gật đầu.
Lúc này, Cao lão đầu mang theo người đến đọn dẹp phòng, vì vậy Lưu Vân liền lôi kéo Hàn Yên đi tới trong đình tại hoa viên, để cho những người đó tiến hành dọn dẹp.
Tiêu Phàm đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt quái dị mà nhìn chằm chằm hai tay bọn hắn nắm cùng một chỗ.
Lưu Vân tùy ý phủi phủi bụi trên ghế dài, lôi kéo Hàn Yên ngồi xuống.
Giờ ngọ làm cho người ta mơ màng buồn ngủ, Hàn Yên không nhịn được ngáp một cái.
“Buồn ngủ?”
“Ừ.” Hàn Yên xoa hai mắt đáp.
Lưu Vân cười cười, “Buồn ngủ thì ngủ một chút đi.”
Hàn Yên nhìn ghế dài cứng rắn, không vui vẻ nói: “Nơi này ngủ không tốt.”
Lưu Vân đem nó ôm vào trong lòng mình, làm cho nó dựa vào mình, “Như vậy thì sao?”
Hàn Yên tại trong lòng hắn xê dịch, có chút khổ não nói: “Như vậy cũng không thoải mái.”
Lưu Vân có chút bất đắc dĩ, “Vậy em muốn ngủ như thế nào?”
Hàn Yên thần thần bí bí mà cười, áp sát vào bên tai Lưu Vân, thấp giọng nói một câu nói.
Lưu Vân nghe xong nhíu mày, nhìn thoáng qua Tiêu Phàm, lắc đầu.
Tiêu Phàm cảm thấy mạc danh kỳ diệu, Hàn Yên đối với Lưu Vân nói gì đó kì quái.
Trong mắt Hàn Yên lộ ra thất vọng, nó làm nũng mà ôm cổ Lưu Vân, một bên phe phẩy hắn, một bên mềm giọng nói: “Ngủ như vậy thoải mái hơn! Anh cho em ngủ như vậy nha, có được hay không?”
Lưu Vân vươn tay bắn vào trán nó một cái, không khỏi mềm lòng nói: “Được rồi, đừng kéo ta nữa, tiểu bất điểm! Thật không có biện pháp với em!”
Hàn Yên hoan hô một tiếng, hôn một cái vang dội lên mặt Lưu Vân.
Thấy thế, ngồi ở bọn họ đối diện, Tiêu Phàm không được tự nhiên đỏ mặt, trong mắt lộ ra hâm mộ, đột nhiên hắn không biết nghĩ tới cái gì, cúi đầu có chút thở dài một hơi, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Hàn Yên không thấy, mà trong lòng Lưu Vân xuất hiện một con có lông trắng như tuyết – chắc là hồ ly.
Người đã biến mất từ lúc nào? Sao mình không hay biết gì? Tiêu Phàm kinh ngạc ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Tiểu hồ ly giẫm lên bắp đùi Lưu Vân mà dạo qua một vòng, tìm một vị trí thoải mái mà cuộn tròn nằm.
Tay Lưu Vân vuốt ve đầu hồ ly, trong mắt lộ ra ý cười.
Tiểu hồ ly xoay quá, cầm tay hắn liếm một chút, sau đó khép hai mắt lại, ưm, đúng là biến trở về hồ ly rồi ngủ là tốt nhất, như vậy có thể oa toàn bộ trong lòng Lưu Vân, như vậy mới ấm áp, hắc! Mình thật sự là thông minh!
“Hàn Yên — hắn đi nơi nào rồi?” Rốt cuộc phục hồi tinh thần lại Tiêu Phàm có chút chần chừ hỏi.
Lưu Vân không có trả lời, chỉ là ôn nhu mà vuốt ve hồ mao mềm mại của tiểu hồ ly.
Nghe thấy hắn hỏi mình, tiểu hồ ly mở mắt, hướng Tiêu Phàm gật đầu, sau đó nhe răng cười.
Chính mình không có hoa mắt đi? Hồ ly trắng lại nhe răng cười với mình? Tiêu Phàm không dám tin mà vân vê dụi mắt.
Tiểu hồ ly cũng mặc kệ hắn, lại ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát sau phát ra tiếng lầm bầm.
Lưu Vân không tiếng động mà cười, dùng ống tay áo rộng thùng thình trụ thân thể tiểu hồ ly, không cho gió thổi lạnh nó.
Tựa hồ cảm thấy hắn không tiếng động mà chăm sóc, hai tai tiểu hồ ly giật giật hai cái, trên mặt Lưu Vân ý cười càng đậm.
Tiêu Phàm còn muốn hỏi rõ ràng Hàn Yên đã đi đâu, nhưng liếc thấy Lưu Vân vẻ mặt nhu tình mật ý mà nhìn hồ ly trong lòng hắn, đối với chính mình một bộ dạng xa cách, hắn cũng không có ý tứ hỏi, không thể làm gì khác hơn là tùy ý những nghi vấn này sinh sôi nảy nở trong lòng.