Edit + Beta: Hwan
“Công tử?” Cao lão đầu dẫn người dọn dẹp phủ Vân Yên xong, liền tới bẩm báo với Lưu Vân.
“Hư!” Lưu Vân làm động tác chớ có lên tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chuẩn bị xong hết rồi?”
Cao lão đầu có chút khó hiểu, nơi này chỉ có hai người bọn họ, tại sao nói chuyện lại phải nói nhỏ, nhưng nếu cố chủ đã làm ra vẻ thần bí, vậy mình cũng nên phụng bồi, vì vậy Cao lão đầu giảm âm thanh chậm rãi nói: “Mọi việc đã chuẩn bị xong hết, đồ dùng cùng vật phẩm trong nhà chỉ cần đi mua nữa là xong.”
Lưu Vân gật đầu, móc ra một tập ngân phiếu đưa cho Cao lão đầu, “Ông xem nhiêu đây tiền có đủ hay không?”
Cao lão đầu tiếp nhận, nói “Đủ rồi, nhưng cũng thừa lại nhiều.”
Cao lão đầu vừa nói, một bên rút ra ngân phiếu thừa ý định trả lại cho Lưu Vân.
Lưu Vân khoát khoát tay, “Còn lại cho ông làm phần thưởng, không cần trả lại cho ta.”
“Nhưng mà – nơi này còn thừa lại rất nhiều tiền?”Cao lão đầu lắp bắp nói.
“Không sao.”
Cao lão đầu cầm một tập ngân phiếu, hồi lâu mới hoàn hồn, không thể tin được tiền nhiều như vậy lại thuộc về mình, “Đa tạ công tử!”
Lưu Vân gật đầu.
“Công tử có còn phân phó gì khác?”Cao lão đầu cung kính hỏi.
“Không có, ông có thể đi.”
“Vâng.”
Cao lão đầu cầm tập tiền ha hả đi, đi tới cửa, ông đột nhiên nhớ tới một việc: Ách, sao lại không thấy tiểu công tử?
Cao lão đầu tại cửa đứng một hồi, tự nhủ: “Lúc đầu ta tưởng rằng vị công tử kia không có tiền nên mới không mướn người hầu, nhưng bây giờ xem ra thật không giống? Nhưng căn nhà lớn như vầy, không mướn người hầu, chỉ bằng hai người thì sống như thế nào?”
Cao lão đầu đi rồi, Lưu Vân vì không muốn làm tỉnh tiểu hồ ly, vì vậy mà tiếp tục ngồi trong đình.
Tiêu Phàm không nhịn được hỏi: “Ngươi không đi xem bọn hắn đem căn nhà biến thành như thế nào sao?”
Lưu Vân lắc đầu, “Ta muốn chờ em ấy tỉnh rồi mới xem.”
“Em ấy?”Tiêu Phàm phản ứng chậm, ngốc trong chốc lát, hắn mới biết được ‘em ấy’ trong miệng Lưu Vân là hồ ly trắng.
Lưu Vân biết Tiêu Phàm muốn nhìn căn nhà một chút, vì vậy liền nói: “Ngươi muốn đi xem, vậy tự mình đi xem đi.”
Tiêu Phàm chần trừ trong chốc lát, rốt cục gật đầu, xoay người rời đi.
Tiểu hồ ly ngủ hai canh giờ mới tỉnh ngủ, nó miễn cưỡng giãn ra tứ chi, chậm rãi mở mắt, phát hiện Lưu Vân dựa vào cây cột, không biết là ngủ thiếp, hay là đang dưỡng thần, mà Tiêu Phàm thì không biết đi nơi nào.
Tiểu hồ ly ngồi xổm trên đùi Lưu Vân, ngửa đầu nhìn Lưu Vân
Nhìn nhìn, nó đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc, chung quy cảm thấy giống như từ trước nó đã như vậy mà lẳng lặng nhìn Lưu Vân, thật là kỳ quái!
Tiểu hồ ly vẫy vẫy đầu, nó như vậy động đầu, cái đuôi tự động vẫy, liền đụng phải tay Lưu Vân.
Lưu Vân lập tức bừng tỉnh, mở mắt, “Em tỉnh dậy rồi?”
Thấy mình làm Lưu Vân bừng tỉnh, tiểu hồ ly có chút ảo não, cúi đầu dùng mặt vuốt ve tay Lưu Vân.
Đối với cử động lấy lòng này của nó, Lưu Vân không khỏi bật cười, làm kịch hỏi: “Em dùng tay ta để cọ hết ngứa hả?”
Thân thể tiểu hồ ly cương một chút, giận, cúi đâu cắn ngón trỏ của hắn, “Anh nghĩ em phá hư như vậy sao?”
Lưu Vân cười, đem nó ôm lấy đến, nói: “Chúng ta đi xem một chút Cao lão đầu đem căn nhà biến thành cái dạng gì.”
Tiểu hồ ly gật đầu, nghĩ một chút, hỏi: “Tiêu Phàm đâu?”
“Hắn ta mới vừa rồi một mình đi xem căn nhà rồi.”
“Ờ.”
※※※z※※y※※z※※z※※※
Hai người tại phủ Vân Yên đã được sửa sang xem hết một vòng, sau khi xem xong, Lưu Vân nói: “Cao lão đầu này thưởng thức cũng xem như không sai.”
Tiểu hồ ly tựa hồ không có nghe đến hắn nói, tự cố mà nhìn trái nhìn phải, Lưu Vân cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Em đang tìm cái gì?”
“Tìm con quỷ kia a? Như thế nào không thấy hắn?”
Bọn họ ngay cả bên ngoài phủ cũng đã đi qua, nhưng là cũng không có thấy Tiêu Phàm.
Nó vừa nói như vậy, Lưu Vân cũng thấy kỳ quái, hắn nhắm mắt lại ngưng thần cảm giác một chút, sau đó hắn mở mắt, “Hắn không có ở trong phủ.”
“Vậy hắn đi nơi nào? Hắn không phải nói hắn ở nơi này sao? Chẳng lẽ hắn chuyển nhà rồi?”Tiểu hồ ly nghi hoặc hỏi.
“Cái này, em muốn biết hắn đi nơi nào sao?”Lưu Vân hỏi.
“Vâng, mặc kệ như thế nào, chúng ta coi như là chiếm nơi ở của hắn, nếu là bởi vì chuyện này mà muốn hắn chuyển nhà sẽ không tốt lắm?”
“Tốt lắm, để ta đi xem hắn rốt cuộc là đi nơi nào.”
Lưu Vân đem tiểu hồ ly đặt lên vai mình, vươn tay trái vẽ một hình cung, ngón giữa tay phải cùng ngón cái chập lại một chỗ rồi niệm chú, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tấm gương, trong gương hình người chớp động, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng Tiêu Phàm.
Lưu Vân lại niệm một câu, nguyên bản tấm gương có chút mờ lại trở nên rõ ràng, hai người lại gần nhìn: trong kính hiện nên một nơi trông giống như y quán, Tiêu Phàm chính là xuất thần mà nhìn một gã đại phu trẻ tuổi đang bắt mạch cho người bệnh.