Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
Mai Việt Tâm thở sâu, tuy rằng sớm biết Liễu Như Phong đối mình không có tình ý, nhưng ở chung nửa năm, sự ôn nhu săn sóc của nam nhân này lại vẫn thủy chung làm cho mình không cách nào từ bỏ được. (Ôn nhu thì chắc có chứ săn sóc thì đâu ra zậy!??)
“Nam Cung cốc chủ đã nói như vậy, Mai Việt Tâm sao dám không tòng mệnh?! Như thế, việc Liễu Như Phong, Mai Việt Tâm không đề cập tới nữa! Như vậy, việc Thương Khung sơn trang, Nam Cung cốc chủ không đến mức sẽ cùng Mai Việt Tâm tranh chấp chứ?!” Mai Việt Tâm cũng không gây khó dễ, thả một chút, nhãn châu xoay động, Nam Cung Thiên Mạc nói là còn một cái nhân tình, thật sự cũng không sai! Nhưng trước mắt quan hệ thông gia không thành, như thế nào cũng phải đoạt được Vấn Thiên bảo đao, mới có thể hướng phụ thân giao phó!
“Vấn Thiên bảo đao?” Nam Cung Thiên Mạc nghiêng đầu, nhìn gương mặt nhóm người Đỗ Thương Sơn Thương Khung sơn trang nháy mắt trắng bệch, cười nói: “Tuyệt Cốc đối chuyện này không có dự tính! Nhưng hôm nay bổn tọa ở đây, thỉnh Mai đại tiểu thư lưu lại chút tình cảm, ngày mai bổn tọa dẫn dắt người Tuyệt Cốc, rời khỏi Nam Dương, đến lúc đó Mai đại tiểu thư muốn làm như thế nào, liền sẽ cùng Tuyệt Cốc ta không quan hệ!”
Mai Việt Tâm trầm ngâm trong một cái chớp mắt, cười nói: “Nam Cung cốc chủ nói lời này là thật sao?”
“Tuyệt vô hư ngôn!” (không nói lời sáo rỗng) Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, ánh mắt lơ đãng, quét đến đám người Đỗ Thương Sơn đang tái nhợt sắc mặt.
“Nếu như thế, Mai Việt Tâm không đánh nhiễu Nam Cung cốc chủ nghỉ ngơi! Cung chúc Nam Cung cốc chủ ngày mai thuận buồm xuôi gió!” Mai Việt Tâm xả ra một mạt tươi cười, không có hảo ý mà nhìn nhìn đám người Đỗ Thương Sơn, phất phất tay, hơn mười người Đoạn Hồn Cốc nhất tề hướng Nam Cung Thiên Mạc cúi người hành lễ, xoay người bay vút ra, chỉ chốc lát sau, bóng dáng đã tiêu thất!
Đỗ Thương Sơn nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc muốn xoay người trở về phòng, vội giọng kêu: “Nam Cung cốc chủ, xin dừng bước!”
Nam Cung Thiên Mạc trở lại, nhìn về phía Đỗ Thương Sơn.
Đỗ Thương Sơn đi vội vài bước, nói: “Sao Nam Cung cốc chủ muốn ngày mai về cốc? Là do Thương Khung sơn trang chiêu đãi không chu toàn?”
Nam Cung Thiên Mạc cười lắc lắc đầu, nói: “Đỗ trang chủ thịnh tình khoản đãi, thập phần chu đáo! Bất quá từ trước đến nay Tuyệt Cốc vốn rời xa thế tục, bổn tọa cũng không tiện ở lâu.”
Đỗ Thương Sơn vội la lên: “Nhưng chẳng lẽ cốc chủ muốn thấy Thương Khung sơn trang diệt vong? Như Phượng cùng Như Phong lại nên làm sao bây giờ? Cốc chủ thật sự muốn thấy chết mà không cứu?”
Sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc trầm xuống, cười lạnh nói: “Lời này của Đỗ trang chủ là ý gì? Đừng nói Liễu Như Phong không phải là do ngươi thân sinh, cho dù y đúng là như vậy! Vào Tuyệt Cốc, liền là người của Tuyệt Cốc ta, chết sống đều cùng ngươi vô can! Về phần Đỗ Như Phượng cùng Thương Khung sơn trang ngươi......”
Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc hiện lên một tia ý cười tàn khốc, nói: “Cùng bổn tọa có quan hệ gì? Không có bất luận quan hệ nào, lại muốn Tuyệt Cốc ta mạo hiểm đắc tội cả võ lâm, cường ngạnh xuất đầu? Đỗ trang chủ, ngươi cho rằng Nam Cung Thiên Mạc ta là tiểu nhi ba tuổi hay sao?!”
Sắc mặt Đỗ Thương Sơn xám trắng, nói: “Tiểu nữ Như Phượng, quý mến Nam Cung cốc chủ đã lâu, không biết......” (Hừ!)
Sắc mặt Liễu Như Phong lạnh lẽo, Đỗ Thương Sơn cư nhiên lấy muội muội làm thủ đoạn giao dịch?! Một tia hảo cảm cuối cùng của Liễu Như Phong đối Đỗ Thương Sơn biến mất hoàn toàn......
“Đỗ trang chủ thỉnh tự trọng!” Nam Cung Thiên Mạc phẫn nộ quát, nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Đỗ Thương Sơn, khinh miệt nói: “Nàng là nữ nhân thân sinh của ngươi sao? Đỗ trang chủ lấy nữ nhân của người khác đến bảo toàn sơn trang của mình, quả nhiên không hổ là hào hiệp một phương! Huống chi người Như Phượng cô nương yêu là ai, Đỗ trang chủ sao lại không biết?”
Nam Cung Thiên Mạc nói xong, phất tay áo xoay người, liền hướng trong phòng mà đi, đi được vài bước, quay đầu, nhìn nhìn thần sắc đám người Đỗ Thương Sơn giống như tro tàn, thở dài, nói: “Mà thôi, nể mặt Như Phượng cô nương, bổn tọa liền đưa Đỗ trang chủ một kiến nghị: không bằng đem Vấn Thiên bảo đao đưa cho người đến cướp đoạt, tuyệt thế thần binh, người người đều muốn, nhưng cũng phải xem chính mình có năng lực giữ lại được hay không! Khó bảo đảm mà vẫn muốn bảo vệ, cho dù si ngốc bồi cả tánh mạng. Bổn tọa tuyệt không theo phụng bồi!”
Nam Cung Thiên Mạc nói xong, mang theo Liễu Như Phong, xoay người bước nhanh trở về trong phòng, cửa phòng khép kín, phát ra một tiếng “Ba” vang nhỏ.
Trên mặt Đỗ Thương Sơn một trận xanh một trận trắng, im lặng sau một lúc lâu, mới mang theo cước bộ trầm trọng mà xoay người rời đi.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn vội vã mà tiến lên đón, hỏi: “Trang chủ, sự tình như thế nào?”
Đỗ Thương Sơn nhìn hắn một cái, cúi đầu nói: “Vạn thúc, ngươi nói đúng, quả nhiên cốc chủ Tuyệt Cốc mặc kệ việc của Thương Khung sơn trang...... Ngày mai bọn họ sẽ khởi hành rời đi.”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn Đỗ Thương Sơn, lắc lắc đầu, nói: “Vừa rồi người của Hà viện tới bẩm báo, tiểu thư đang thu thập hành lí, nói là cốc chủ Tuyệt Cốc đã mời, thỉnh tiểu thư đi Tuyệt Cốc du ngoạn.”
Đỗ Thương Sơn chấn động, bắt lấy tay tổng quản Vạn Thiên Sơn, vội la lên: “Phu nhân đâu?”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn thở dài: “Phu nhân nói, nàng đã già, không muốn bôn ba đi lại, muốn cùng trang chủ......”
Đỗ Thương Sơn ngẩn người, buông tay ra, nhìn tổng quản Vạn Thiên Sơn, nói: “Vừa rồi cốc chủ Tuyệt Cốc nói, chúng ta nên đem Vấn Thiên bảo đao đưa cho người đến cướp đoạt, bảo toàn Thương Khung sơn trang không bị hủy......”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn lắc đầu, nói: “Hiện giờ võ lâm thiên hạ, bất luận là ai lấy được Vấn Thiên bảo đao, làm sao lại buông tha mạng sống chúng ta? Chúng ta còn sống, sẽ nói cho người trong thiên hạ, Vấn Thiên bảo đao ở trên tay ai! Huống chi, cho dù thực sự có người đồng ý buông tha chúng ta, những người còn lại đến đoạt bảo đao, lại như thế nào sẽ không gây khó dễ chúng ta cho hả giận?”
Đỗ Thương Sơn lộ vẻ sầu thảm cười, nói: “Khó khăn như thế sao? Khó khăn như thế!”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn nhìn vẻ mặt Đỗ Thương Sơn, trong lòng cũng bi thương, nghĩ nghĩ, nói: “Thương Sơn, hiện giờ, chỉ có một chỗ, có được Vấn Thiên bảo đao, sẽ không muốn tánh mạng trên dưới Thương Khung sơn trang, có lẽ còn có thể bảo toàn chúng ta!”
“Ngươi là nói......” Đỗ Thương Sơn giật mình.
Tổng quản Vạn Thiên Sơn ngưng trọng mà gật đầu, lấy ra một vật từ sau thân, đưa cho Đỗ Thương Sơn, nói: “Lưu lại được núi xanh, không sợ không củi đốt!”
Đỗ Thương Sơn nhìn thanh trường đao màu đen trước mắt, dại ra một lát, mạnh cắn răng một cái, chằn chừ một chút, duỗi tay tiếp nhận, xoay người lui tới đường mà phi nước đại, nói: “Ta đi cầu kiến hắn!”
Tổng quản Vạn Thiên Sơn yên lặng mà nhìn bóng dáng Đỗ Thương Sơn, thở dài, nếu người đó đã mạo hiểm nguy hiểm đắc tội Đoạn Hồn Cốc, bảo hộ Liễu Như Phong, đương nhiên sẽ nhìn trên một chút quan hệ giữa Liễu Như Phong cùng Đỗ phu nhân, đáp ứng việc này!
Tổng quản Vạn Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, lão lệ ngang dọc trong mắt, Thương Khung sơn trang sừng sững trăm năm trên giang hồ, cũng đã đến hồi kết thúc......
Tổng quản Vạn Thiên Sơn quay đầu lại quát: “Người đâu, truyền lệnh xuống, toàn trang thu thập hành lí, tùy thời chuẩn bị rời đi!”
※※※
“Nam Cung cốc chủ, tại hạ Đỗ Thương Sơn cầu kiến!” Đỗ Thương Sơn cầm Vấn Thiên bảo đao trong tay, đứng ở trong viện vắng vẻ, nhất thời chỉ cảm thấy u sầu trong lòng hàng vạn hàng nghìn.
Cửa phòng khẽ mở, Liễu Như Phong đi ra, nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, nói: “Đỗ trang chủ, cốc chủ lệnh Như Phong chuyển lời, nên nói, đều đã nói. Thỉnh Đỗ trang chủ quay về!”
“Như Phong!” Đỗ Thương Sơn bước lên phía trước kéo ống tay áo Liễu Như Phong lại, nói: “Ngươi thật muốn nhìn thấy Thương Khung sơn trang bị hủy hoại chỉ trong chốc lát? Mẫu thân ngươi cùng muội muội, ngươi cũng không quản sao?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, thở dài, nói: “Đỗ trang chủ, mẫu thân nguyện ý cùng ngươi, Như Phong cũng không có biện pháp, Như Phong sau này sẽ hảo hảo chiếu cố Phượng nhi. Liễu Như Phong bất quá chỉ là một trong những thị tòng của cốc chủ, nhân tiểu ngôn khinh (ng` địa vị thấp, lời nói sẽ ko có trọng lượng, ko có sức ảnh hưởng), huống chi lần này nhất cung song cốc ngũ phái đều xuất hiện, hiện nay bên ngoài Thương Khung sơn trang, đều có người giám thị rình rập. Đỗ trang chủ, xin thứ cho Liễu Như Phong bất lực!”
Một tia hy vọng cuối cùng bảo tồn Thương Khung sơn trang trong lòng Đỗ Thương Sơn, theo lời nói của Liễu Như Phong, biến mất vô tung! Nếu cốc chủ Tuyệt Cốc rời đi, chỉ sợ Thương Khung sơn trang sẽ lập tức phải bị tai ương ngập đầu!
Đỗ Thương Sơn cắn chặt răng, đưa Vấn Thiên bảo đao màu đen trong tay qua, nói: “Như Phong, ta cũng biết, yêu cầu thái quá Tuyệt Cốc dùng hết cách trợ giúp Thương Khung sơn trang, là không có khả năng. Chỉ cầu ngươi, nhìn trên một phần tình ta chiếu cố Nhược Mai cùng Như Phượng mười mấy năm qua, đem Vấn Thiên bảo đao này đưa cho Nam Cung cốc chủ, nói Thương Khung sơn trang ta nguyện ý đầu nhập Tuyệt Cốc!”
Liễu Như Phong dừng một chút, thật sâu mà nhìn Đỗ Thương Sơn, tiếp nhận Vấn Thiên bảo đao, nói: “Như thế, thỉnh Đỗ trang chủ chờ một lát. Như Phong đi cầu cốc chủ, chỉ là thành hay bại, liền phải xem tâm tình của cốc chủ......”
“Ta biết. Đỗ Thương Sơn thay những người còn sống cao thấp trong Thương Khung sơn trang, bái tạ ngươi.” Đỗ Thương Sơn nói xong, hai tay ôm quyền, cung hạ thắt lưng, đối Liễu Như Phong làm một cái đại lễ.
Liễu Như Phong vội vàng đỡ hắn, nhớ tới đủ loại tình hình khi mình mới đi vào Thương Khung sơn trang, không khỏi thở dài, xoay người đi vào trong phòng.
Nam Cung Thiên Mạc nhàn nhã mà ngồi bên cạnh bàn, nhìn thấy Liễu Như Phong đẩy cửa mà vào, mỉm cười nói: “Như thế nào?”
Liễu Như Phong đi tới trước người Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống, hai tay cầm Vấn Thiên bảo đao, dâng lên cấp Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Hết thảy cùng dự liệu của cốc chủ không sai biệt!”
Nam Cung Thiên Mạc lấy trường đao màu đen, một tay nắm chuôi đao, rút thân đao ra, trên thân đao màu đen không chút nào thu hút, quả nhiên có khắc hai chữ to “Vấn Thiên”.
Nam Cung Thiên Mạc cẩn thận đánh giá sau một lúc lâu, lại nhìn không ra căn nguyên, không khỏi nhíu nhíu mày, thu đao vào vỏ, đem tuyệt thế bảo đao chấn động thiên hạ này nhẹ nhàng đưa qua, để trên bàn.
Nhìn nhìn Liễu Như Phong muốn nói lại thôi, Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Các ngươi ở trong viện nói chuyện, ta đều đã nghe thấy......”
Liễu Như Phong không lên tiếng, mắt thấy Nam Cung Thiên Mạc để bảo đao qua, ánh mắt nhìn lại, mới thấp giọng nói: “Cốc chủ như thế nào có thể khẳng định Đỗ gia sẽ đem bảo đao này dâng lên cấp Tuyệt Cốc?”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Đứng lên đi! Ta cũng không nắm chắc, cùng lắm thì, cướp đoạt từ trong tay người bên ngoài thôi!”
Liễu Như Phong đứng dậy, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Hiện nay Đỗ trang chủ còn chờ ở bên ngoài, thuộc hạ nên đáp lời như thế nào?”
Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nói: “Để cho hắn tiến vào đi!”
“Vâng” Liễu Như Phong trở lại mở cửa phòng ra, đối Đỗ Thương Sơn đang hoảng loạn trong viện gật gật đầu.
Đỗ Thương Sơn không biết Nam Cung Thiên Mạc có chấp nhận điều kiện của hắn hay không, thẳng đến khi Liễu Như Phong đối hắn gật đầu, mới ổn định tâm lại, trên mặt không khỏi hiện lên một tia vui mừng, vội vàng đi vào phòng.
“Đỗ Thương Sơn kiến quá Nam Cung cốc chủ.” Đỗ Thương Sơn liếc mắt một cái thấy thanh trường đao màu đen trên bàn, nhìn bộ dáng không lưu ý của Nam Cung Thiên Mạc, bất giác có chút xấu hổ.
“Đỗ trang chủ, ” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Vấn Thiên đao pháp kỳ thực đã sớm thất truyền?”
Trên mặt Đỗ Thương Sơn trắng bệch, không khỏi ngẩng đầu nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Nam Cung cốc chủ như thế nào biết được?”
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Võ công của Đỗ trang chủ, cùng cục diện hôm nay của Thương Khung sơn trang, người mắt tinh vừa thấy liền biết. Chẳng qua ngoại nhân tâm tồn hy vọng xa vời, huống chi tuyệt thế thần binh như vậy, cũng thật đáng chú ý!”
Đỗ Thương Sơn thấp đầu, thở dài: “Không sai! Kỳ thật Thương Khung sơn trang sáu mươi năm trước, sau khi trang chủ đời thứ ba Đỗ Hành Thiên bất ngờ thân vong, đao pháp Vấn Thiên, liền đã thất truyền. Lưu lại, bất quá chỉ là một thanh bảo đao chém sắt như chém bùn mà thôi......”
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, nói: “Nếu Thương Khung sơn trang nguyện ý đầu nhập Tuyệt Cốc, bổn tọa nhìn trên phần tình Liễu Như Phong hầu hạ nhiều năm, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt. Nhưng có vài điểm, bổn tọa cần phải nói rõ ràng trước tiên!”
Đỗ Thương Sơn rùng mình, thần sắc đoan chính, chắp tay nói: “Thỉnh Nam Cung cốc chủ cho biết.”
Nam Cung Thiên Mạc đối thái độ của Đỗ Thương Sơn như vậy thật vừa lòng, gật gật đầu, nói: “Tuyệt Cốc ở ẩn, nếu Thương Khung sơn trang đầu nhập Tuyệt Cốc, liền không thể lưu lại Nam Dương!”
Đỗ Thương Sơn gật gật đầu.
Nam Cung Thiên Mạc lại nói: “Sau khi tiến vào Tuyệt Cốc, tương ứng Thương Khung sơn trang phải hoàn toàn biến mất, đưa về các điện của Tuyệt Cốc.”
Tâm Đỗ Thương Sơn có chút không cam lòng, nhưng cũng biết đây là không thể tránh được, chỉ đành gật đầu lần thứ hai.
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười nói: “Kế tiếp chính là cốc quy Tuyệt Cốc, vừa vào Tuyệt Cốc, chung thân là người Tuyệt Cốc, những quy củ khác, đợi các ngươi tiến vào Tuyệt Cốc, tự sẽ có người nói cho biết. Đi chuẩn bị một chút đi, sau một lúc, theo bổn tọa, rời đi từ phía sau sơn trang!”
Đỗ Thương Sơn thở sâu, khom mình hành lễ, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc vỗ vỗ tay, gọi Dạ Thất, thấp giọng phân phó vài câu.
Dạ Thất gật đầu, rời khỏi phòng, tức thì mười đạo bóng đen bay vút ra từ trong viện, lẻn đi hướng về phía ngoài Thương Khung sơn trang......
Liễu Như Phong đem một ít y vật thu thập thỏa đáng, lại đem thanh trường đao màu đen kia dùng vải bao lại.
Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng mà nhìn động tác của Liễu Như Phong, rõ ràng chỉ là động tác bình thường, ngày xưa những việc này, Liễu Như Phong cũng làm không ít. Nhưng hôm nay, trong lòng lại có một cỗ ôn nhu đạm đạm.
Đợi đến khi Liễu Như Phong đem túi bao để trên bàn, đi đến bên người, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được kéo y cúi người xuống, ngẩng đầu hôn, một phen triền miên......
“Cốc chủ, canh giờ đã đến, người của Thương Khung sơn trang đang chờ cốc chủ ở hậu viện!” Một gã thị vệ Tuyệt Cốc bẩm báo ở ngoài cửa.
Nam Cung Thiên Mạc buông Liễu Như Phong cả mặt tai đều đỏ ra, hơi hơi bình ổn bản thân, đảo mắt nhìn nhìn Liễu Như Phong khôi phục bình thường, mỉm cười, đứng dậy mở cửa phòng, rồi đi ra ngoài.
Liễu Như Phong vội vàng cầm lấy túi bao, trường đao, bước nhanh theo kịp.
Hậu viện Thương Khung sơn trang, hơn tám trăm người còn sống thân đeo túi bọc binh khí, lẳng lặng đứng ở trong viện.
Mắt thấy sáu người Nam Cung Thiên Mạc đi tới, Đỗ Thương Sơn vội vàng tiến lên, nói: “Nam Cung cốc chủ!”
Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt đảo qua, thấy Đỗ phu nhân ngồi ở phía trên một trúc y mang theo dây treo, khẽ gật đầu.
Bóng đen chợt lóe trên tường viện, Dạ Thất lướt vào trong viện, rơi tới trước người Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống nói: “Cốc chủ, một trăm bảy mươi sáu người giám thị ngoài Thương Khung sơn trang, đều đã giết hết, không một tên đào thoát!”
Đỗ Thương Sơn biến sắc, ngoài trang cư nhiên nhiều người như vậy? Mà những người được gọi là ảnh vệ Tuyệt Cốc này, lại ở trong một canh giờ ngắn ngủi đã đem tất cả bọn họ diệt khẩu? Bên người Nam Cung Thiên Mạc, rốt cuộc mang theo bao nhiêu ảnh vệ? Võ công của Tuyệt Cốc, quả nhiên bí hiểm!
Nam Cung Thiên Mạc huy phất ống tay áo, thân hình Dạ Thất tung lên, ẩn vào chỗ tối.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, cũng không nói nhiều, phất phất tay, đi đầu hướng phía sau trang mà đi.
Người ngoài trang bị giết, có lẽ qua không bao lâu, sẽ có người tới, thời gian cấp bách. Tuy nói Nam Cung Thiên Mạc cũng không e ngại những tên gọi là cao thủ trên giang hồ, nhưng những người trong Thương Khung sơn trang không có võ công như thị vệ Tuyệt Cốc!
Một hàng mọi người rời khỏi Thương Khung sơn trang không lâu, đại hỏa phóng lên cao, Đỗ Thương Sơn nhịn không được dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn, lệ quang trong mắt lấp lánh, sau một lúc lâu không nói gì, mạnh quay đầu, phất phất tay, thét ra lệnh trang chúng Thương Khung sơn trang vẻ mặt bi thống, đi theo Nam Cung Thiên Mạc, đi về phía trước......
※※※
“Các ngươi muốn đi đâu?” Thanh âm băng lãnh phẫn nộ, khiến giọng nói nguyên bản mềm mại êm tai trở nên trang nghiêm sát khí.
Nam Cung Thiên Mạc vung tay lên, một nhóm hơn tám trăm người nhất tề không tiếng động mà dừng cước bộ.
Trong rừng cây giữa núi, chậm rãi chuyển ra hơn mười người, một người trung gian, tố y la quần (y phục lụa trắng, váy mỏng), không phải Đoạn Hồn Cốc Mai Việt Tâm, còn có thể là ai?
“Nam Cung cốc chủ!” Mai Việt Tâm phẫn hận cắn chặt răng, nói: “Ngươi đây là ý tứ gì? Phải chăng nên cho Đoạn Hồn Cốc ta một cái giao phó?!”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Động tác của Mai đại tiểu thư thật nhanh, không ngờ lại canh giữ ở nơi này! Không biết Mai đại tiểu thư muốn bổn tọa giao phó cái gì?”
“Nam Cung Thiên Mạc!” Hiển nhiên Mai Việt Tâm đã cực tức giận, quát: “Đường đường cốc chủ Tuyệt Cốc, cư nhiên béo nhờ nuốt lời? Hôm nay ngươi nói với ta cái gì? Ngươi sẽ không nhanh như vậy liền quên?!”
Câu này là dựa trên một điển tích thời Chiến Quốc, câu chuyện cụ thể thế nào ta ko nhớ rõ, thật sự ko có thời gian đi mò! =.=! Nói chung câu này thể hiện ng` ko biết giữ chữ tín, chỉ lo tư lợi!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, tươi cười bất biến, đang định nói chuyện.
※※※
Tuyệt kiếm lộng phong phiên ngoại
“Ngô...... Ân......” Tiếng rên rỉ bị áp lực, đứt quãng mà tràn ra.
Liễu Như Phong cố gắng mà mở to hai mắt, nhìn tơ trướng thanh sắc trên đỉnh giường, hai tay bị vải mỏng bằng tơ nhẹ nhàng mà buộc chặt sau người, hai chân cũng bị cùng loại tơ tách xa, cột vào hai đầu phía đuôi giường, hiện giờ thoáng dùng sức liền có thể xé đứt trói buộc lại thành một loại gánh nặng mà Liễu Như Phong không thể không chú ý...... Cùng lời nói, Liễu Như Phong là bị dải tơ này trói buộc, không bằng nói, tư thái lúc này, toàn bộ đều dựa vào lực đạo duy trì của chính Liễu Như Phong......
Cửa phòng nhẹ vang, ngày xuân dương quang tươi đẹp chiếu rọi tiến vào, thân hình xích lõa của Liễu Như Phong run nhè nhẹ mà co lại một chút.
Nam Cung Thiên Mạc đóng cửa phòng, nhìn thấy Liễu Như Phong bị tình dục tra tấn trên giường, trên mặt hiện lên một nụ cười tà ý, chậm rãi đi đến bên giường, cầm trong tay một vật ác tính mà nhoáng lên một cái trước mắt nam nhân trên giường......
Đó là một thanh mĩ ngọc xanh đậm, ngọc khí chế thành, cán thân dài dài, đỉnh tròn trơn nhẵn —— một cái nam căn bằng ngọc!
Liễu Như Phong có chút kinh hoảng mà mở to hai mắt, đang muốn mở miệng nói cái gì.
Nam Cung Thiên Mạc nhanh tay lẹ mắt, một khối tơ lụa màu trắng đã nhét vào trong miệng đang mở ra của Liễu Như Phong.
Tơ lụa nhét không thật sự chặt, nhưng Liễu Như Phong cũng không dám đem nó phun ra, chỉ đành vặn vẹo một chút thân thể, cầu xin mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc.
“Như thế nào? Chịu không nổi? Yên tâm, ta liền cho ngươi thỏa mãn!” Nam Cung Thiên Mạc nhếch mi, ngồi trên giường, đi tới giữa hai chân bị bắt mở ra.
Liễu Như Phong thất kinh, cảm giác được ngọc khí lạnh như băng nhẹ nhàng để tại huyệt khẩu nơi hạ thân, đây là tình huống chưa từng có qua, Nam Cung Thiên Mạc luôn luôn sẽ không đem những thứ này dùng trên người mình, nhưng hôm nay......
Ngọc khí lạnh lẽo lại bị cầm ra, Nam Cung Thiên Mạc giống như lẩm bẩm nói: “Ngô, đi vào như vậy, có lẽ sẽ bị thương?”
Nam Cung Thiên Mạc lấy ra một cái bình sứ, liếc mắt một cái thấy ánh mắt Liễu Như Phong rụt lui, mỉm cười, cố ý chậm rãi mà đem nước thuốc bên trong rót vào đỉnh ngọc khí kia, ngọc khí đứng thẳng, mắt thấy toàn thân ngọc khí chậm rãi đã ươn ướt nước thuốc trong suốt, mới lại lần thứ hai để ở huyệt khẩu quá khẩn trương mà chặt chẽ khép kín.
“Như Phong, thả lỏng! Chỉ cần cái này đi vào, ta liền buông ngươi ra!” Ngữ khí Nam Cung Thiên Mạc ôn nhu, động tác trên tay lại không có nửa phần do dự!
Đỉnh ngọc khí miễn cưỡng mà vào được nửa tấc, toàn thân Liễu Như Phong cứng ngắc, trên mặt lộ ra thần tình hổ thẹn muốn chết.
Nam Cung Thiên Mạc lại như không thấy, đột nhiên đem ngọc khí kia lại rút ra......
Cảm giác hạ thể bị căng chặt trướng ra còn chưa kịp thích ứng, đã hóa thành hư không, huyệt khẩu đáng thương mở ra hợp lại, từ chỗ sâu trong chảy ra một cỗ trắng đục......
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy bí huyệt khép mở giống như mời gọi, từng chút từng chút phun ra dục dịch của chính mình lúc trước để lại ở chỗ sâu trong thân thể y, hạ phúc không khỏi căng thẳng, dục hỏa vừa mới diệt xong lại lần thứ hai bốc lên......
Ngọc khí từng chút được đưa vào, dưới sự ướt át của nước thuốc càng làm sâu thêm mức độ mẫn cảm của thân thể, chậm rãi bị bí huyệt kia nuốt vào......
Nam Cung Thiên Mạc thở sâu, ngẩng đầu nhìn Liễu Như Phong không dám mở to mắt, tại trên nhục hành lần thứ hai ngẩng đầu lên mà nhẹ nhàng búng......
Liễu Như Phong hơi ngẩng đầu, môi bị ngăn chặn không thể lên tiếng, còn phải chú ý bản thân không thể xé đứt dải tơ yếu ớt kia, gần như gian nan mà hô hấp, bờ ngực trơn nhẵn cực liệt phập phồng.
Tình sắc mê người như thế, Nam Cung Thiên Mạc lại như không thấy, phất tay chặt đứt dải tơ trói buộc mắt cá chân Liễu Như Phong, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi kim linh (chuông màu vàng), chậm rãi mà đem kim linh kia, buộc tại gốc nhục hành cao ngất, một mặt chú ý biểu tình của Liễu Như Phong, một mặt điều chỉnh độ căng của sợi bông của chuỗi kim linh kia, mu bàn tay cố ý như vô tình mà cọ xát trên nhục hành đã trướng tím......
Phân thân mẫn cảm bị đổ đầy nước thuốc, bị đụng chạm như vậy, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy giống như một loại khổ hình chân chính, thời gian đột nhiên trở nên thật dài mà chậm chạp, nước thuốc kia làm sâu thêm mức độ mẫn cảm của thân thể, khiến bộ vị nguyên bản đã mẫn cảm vạn phần càng thêm không thể thừa nhận. Hai tay Liễu Như Phong ở sau người, gắt gao mà nắm chặt đệm bông trên giường, thân hình không ngừng run rẩy, trong đầu óc choáng váng chỉ còn lại một loại mệnh lệnh giống như thôi miên chính mình —— không thể trốn, không thể trốn, hắn là chủ nhân......
Thẳng đến khi xác nhận sẽ không thương tổn đến Liễu Như Phong, lại làm cho y không thể tự phát tiết, mới buông lỏng tay ra. Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng mà vuốt ve đỉnh non mịn, linh âm thanh thúy tức khắc vang lên. (linh âm = tiếng chuông)
Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng mà cười, nhìn nhìn Liễu Như Phong đầy người đổ mồ hôi, mệnh lệnh nói: “Đứng lên! Ngươi sẽ không thầm nghĩ để cho ta phục vụ ngươi chứ?”
Liễu Như Phong giật mình, sau một lúc lâu mới lý giải ý tứ của lời này, mở to mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc thản nhiên tựa vào bên giường, ngón tay hung hăng ngắt tại lưng mình, kích đau kích thích thần trí hôn mê tan vỡ, Liễu Như Phong lắc đầu, thanh tỉnh một chút, cong lên hai chân, chân xích lõa dựa vào mông, hai tay chống trên giường, mạnh dùng một chút lực, từ nằm ngửa biến thành quỳ ngồi.
Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi nói: “Như Phong, cần phải chú ý một chút, đừng để thứ ta bỏ vào trong thân thể ngươi rớt ra! Nếu không, ta liền bắt chính ngươi đem nó bỏ vào lại!”
Thay đổi tư thế, khiến ngọc khí ở bên trong tràng vách ẩm ướt hơi trượt, rơi ra nửa thanh, thân thể Liễu Như Phong cứng đờ, vội vàng hạ thân thể xuống, ngồi trên giường, đem đỉnh ngọc khí kia trở về trong cơ thể......
Cũng may tư thế lúc này, Nam Cung Thiên Mạc vẫn chưa thấy, chỉ cho rằng Liễu Như Phong là nhất thời không khoẻ, cũng không để ý, nhấc chân trái lên, khoác lên phía trên đùi phải, cong lại, nhìn Liễu Như Phong, cười nói: “Đến, lại đây!”
Liễu Như Phong dừng dừng, nhìn Nam Cung Thiên Mạc xiêm y đầy đủ, chỉ đành cực lực co rút lại hậu huyệt của chính mình, kẹp chặt ngọc khí trong cơ thể, thẳng đứng dậy, bằng đầu gối đi qua, hai chân tách xa, bước qua phía hai chân Nam Cung Thiên Mạc chồng lên cùng một chỗ, chân trái cong lại, khiến Liễu Như Phong chỉ có thể quỳ thẳng thân hình, nghĩ đến sự chật vật của hạ thân chính mình, không khỏi càng thêm thẳng thân thể, không muốn làm cho trường y tuyết trắng của Nam Cung Thiên Mạc nhiễm bẩn......
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay, lấy ra khăn lụa đã bị nước bọt thấm ướt, nhìn Liễu Như Phong, trên mặt không có biểu tình, nói: “Ngươi sẽ không không biết nên làm như thế nào chứ?”
Trên mặt Liễu Như Phong có chút khó chấp nhận, y không phải là thị cơ xuất thân Thị Điện, hiện giờ hai tay bị trói ở sau người, lại muốn y làm như thế nào?
Nam Cung Thiên Mạc nhìn y run sợ lo lắng sau một lúc lâu, không thấy động tĩnh, thở dài, nói: “Như Phong! Ngươi thực nên đi Thị Điện học hỏi, như thế nào phục vụ người khác! Đến, thay ta cởi áo ra!”
Thuộc hạ không phải thị cơ! Trong đầu Liễu Như Phong oanh một tiếng, liền muốn biện bạch, nhưng nghĩ lại hiện tại, bản thân không phải thị cơ thì tính là gì? Liễu Như Phong giương giương miệng, lại nói không ra lời.
Nam Cung Thiên Mạc thấy y như vậy, nhịn không được lại thở dài, nói: “Dùng miệng!”
Liễu Như Phong nghe vậy, thân thể cứng ngắc, chậm rãi cong hạ thắt lưng, hai tay bị trói ở sau người không thể dùng sức, chỉ đành dựa vào sự chống đỡ của đầu gối, gian nan mà cúi thân xuống, do dự mà tới gần vạt áo ngực trái của Nam Cung Thiên Mạc, há mồm cắn.
Nhưng tuy Liễu Như Phong phục vụ Nam Cung Thiên Mạc lâu ngày, vì hắn thoát y mặc y thật sự làm đã nhiều, nhưng luôn luôn là có hai tay, dùng miệng, là lần đầu tiên.
Liễu Như Phong cắn nửa ngày, vừa muốn ẩn nhẫn ngọc khí trượt trong cơ thể, mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi, vạt áo kia lại ương ngạnh mà không có nửa phần buông lỏng......
“Nhanh lên!” Nam Cung Thiên Mạc có chút không kiên nhẫn, chân trái cong lại rõ ràng đụng đến nhục hành giữa hai chân của nam nhân ở phía trên, nhẹ nhàng mà cọ động, một tay ngắt một bên nhũ tiêm, một tay tại nơi thắt lưng căng chặt trượt lên.
Kích thích thình lình xảy ra, khiến thân mình Liễu Như Phong run lên, suýt nữa cắm đầu ngã quỵ trên người Nam Cung Thiên Mạc, thật vất vả, ổn định thân hình, chịu đựng sự kích thích trước ngực, bên hông, nhục hành, thân thể run rẩy, nhẹ nhàng cắn vạt áo......
“Đinh linh, đinh linh......” Linh âm thanh thúy nương theo động tác gian nan của Liễu Như Phong, cắt qua sự yên lặng trong phòng!
Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy trước mắt mồ hôi thấm ướt lưng, tóc dài tản lạc, thân thể ửng đỏ, chỉ cảm thấy dục vọng hạ thân ngang nhiên đứng thẳng, ngay cả linh âm thanh thúy kia, đều trở nên dâm mị nói không nên lời......
Thật vất vả giải khai ngoại sam trên người Nam Cung Thiên Mạc, phần đỉnh giữa hai chân Liễu Như Phong, ngón tay trước ngực thay phiên an ủi hai bên nhũ tiêm, bàn tay chạy chung quanh trên người, biến thành thở dốc không thôi, dục hỏa trong cơ thể đốt cháy thần trí, hạ thân sưng đến phát đau. Nếu bản thân không phải do chuỗi sợi kim linh kia trói buộc, chỉ sợ sớm đã tiết ra......
“Đinh linh, đinh linh......” Nghĩ như vậy, Liễu Như Phong mới phát hiện, lúc trước một lòng giải quyết vạt áo kia, lúc này mới phát hiện, theo sự hô hấp của bản thân, kim linh kia phát ra âm hưởng thanh thúy, nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất, chỉ hận trên giường không có một cái vết rách, không thể một đầu chui vào......
Ngón tay trước ngực căng thẳng, đau đớn từ hạ thân truyền đến, Liễu Như Phong hít một ngụm lãnh khí, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Nam Cung Thiên Mạc, không dám lại đình chỉ bất động, vội vàng ném một đầu khốn quẫn ra sau đầu, cúi đầu cắn lên đai lưng tiết y......
Cũng may lúc trước cắn ra ngoại sam, có kinh nghiệm, lúc này Liễu Như Phong chịu đựng hai tay trêu chọc chung quanh trên người, cực lực xem nhẹ tình dục bốc lên trong cơ thể, chuyên chú động tác trên miệng.
“Chủ nhân......” Trong linh âm thanh thúy, vang lên tiếng nói khàn khàn.
Thật vất vả giải khai tiết y, Liễu Như Phong đã chống đỡ không được, thân mình mềm nhũn, tựa vào trên bờ ngực xích lõa của Nam Cung Thiên Mạc, dồn dập mà thở dốc......
“Ha hả...... Như Phong, còn chưa giải xong! Nếu ngươi không muốn hầu hạ ta nữa, muốn đi theo Mai Việt Tâm cũng có thể!” Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn thân hình run rẩy của Liễu Như Phong, tóc dài đen sẫm, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc, xong lại biến mất vô tung!
“Không! Thuộc hạ nguyện ý, cầu chủ nhân bớt giận, hầu hạ chủ nhân, thuộc hạ cam tâm tình nguyện!” Tiếng thở dốc của Liễu Như Phong dừng lại, miễn cưỡng động thân lên, lo lắng mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói.
Nam Cung Thiên Mạc ưỡn thẳng thắt lưng, đem kiên ngạnh lửa nóng của chính mình để ở trên đùi Liễu Như Phong, quát: “Vậy còn ngơ ngẩn ở đó làm gì? Còn không nhanh lên? Ngươi không cảm giác được nơi này của ta đã muốn như vậy rồi sao? Hay là ngươi muốn chính là thân thể mềm mại của Mai Việt Tâm kia?”
Sắc mặt Liễu Như Phong trắng bệch, hôm nay Mai Việt Tâm không biết như thế nào lẻn vào trong cốc, tìm được mình, lấy việc từng đã cứu mình một mạng làm uy hiếp, yêu cầu mình cùng nàng đi, hai người trong lúc lôi kéo, lại bị Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên trở về nhìn thấy......
Mai Việt Tâm bị đuổi khỏi Tuyệt Cốc, mà mình, lại bị bắt vào trong phòng, sau một hồi tình sự kịch liệt, Liễu Như Phong nguyên tưởng rằng sẽ chấm dứt như vậy, nhưng hiển nhiên Nam Cung Thiên Mạc vẫn chưa nguôi giận.
Liễu Như Phong không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu, cắn đai lưng tiết khố bên hông Nam Cung Thiên Mạc, từng chút từng chút giải khai, sau đó, ngậm tiết khố kia, kéo xuống......
Tinh khí hỏa nhiệt nhảy ra, hương vị nam tính nồng đậm tràn đầy khoang mũi, Liễu Như Phong khẽ run lên, vô số lần bị tinh khí thật lớn này tiến vào, Liễu Như Phong lại rất ít lần nhìn thấy hình dạng của nó, sự nóng rực thô to trước mắt, cùng ngọc khí trong cơ thể so sánh, thật sự lớn đến có chút bất thường, Liễu Như Phong theo bản năng mà co rút lại hậu huyệt, thật không dám tin tưởng, tinh khí thật lớn như thế, từng được cất chứa trong nơi hổ thẹn tại hạ thân kia......
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay, bắt lấy tóc Liễu Như Phong, cố định đầu y, đem tinh khí tản ra nóng rực kia ưỡn đến bên môi y.
Liễu Như Phong mỉm cười, có bao nhiêu lâu, chưa từng dùng miệng làm thư giải tình dục cho chủ nhân? Tuy rằng làm một người nam nhân, lại bị yêu cầu hầu hạ tinh khí nam nhân như vậy, nhưng sự tình càng thêm hổ thẹn đều đã phát sinh, sao lại phải hoảng sợ việc này?
Liễu Như Phong mở miệng ra, nhẹ nhàng ngậm vào tượng trưng nam tính kia, tận lực duỗi thẳng cổ, đem tinh khí quá mức thô lớn kia thật sâu mà nuốt vào trong miệng, cho đến tận gốc......
Đỉnh tinh khí cứng rắn để trong cổ họng non mềm, Liễu Như Phong có chút khó chịu, dừng dừng, đang muốn động, da đầu căng thẳng.
Nam Cung Thiên Mạc đã nhẫn nại không được nữa, dùng sức mà kéo đầu Liễu Như Phong, đưa y đẩy ngã vào trong giường, phủ thân lên, thô bạo mà kéo ngọc khí khảm sâu trong cơ thể kia ra, động thân một cái, đem kiên ngạnh của chính mình, đưa vào chỗ sâu trong thân thể của nam nhân dưới thân......
“Ách......” Liễu Như Phong kinh suyễn một tiếng, rồi lại cắn răng nhịn xuống, lúc trước Nam Cung Thiên Mạc đem khăn lụa nhét vào trong miệng, hiển nhiên hiện nay cũng không thích nghe mình lên tiếng.
Nam Cung Thiên Mạc dừng dừng, cùng sự thô bạo lúc tiến vào tương phản, hết sức ôn nhu mà nhẹ trừu tống, nhìn thấy thân hình Liễu Như Phong dần dần nổi lên tình sắc, nhẹ giọng hỏi: “Thoải mái không?”
“Vâng.....” Liễu Như Phong khẽ mở mắt, bị động tác ôn nhu như vậy của Nam Cung Thiên Mạc biến thành toàn thân nóng lên, nước thuốc trong cơ thể khiến cử động nhẹ nhàng chậm chạp này càng thêm rõ ràng. Liễu Như Phong cơ hồ không thể tự ức chế mà run rẩy.
“Mai Việt Tâm có thể cho ngươi thoải mái như vậy không?” Lời nói ôn nhu, nhưng ý nghĩa tuyệt không ôn nhu......
Liễu Như Phong hoảng sợ mà ngẩng đầu, nói: “Chủ nhân......”
Lời nói chưa xong, kiên quyết đang bỏ dở đột nhiên kịch liệt mà va chạm vào bên trong, Nam Cung Thiên Mạc một tay ngắt nhũ tiêm đang đứng run rẩy của nam nhân dưới thân, một tay rất nhanh mà xoa nắn phân thân bị trói buộc, động tác hạ thân lại càng hung mãnh lên, mạnh mẽ mà rút ra, nguyên vẹn mà đâm vào......
Hai tay bị buộc chặt ở sau lưng của Liễu Như Phong mạnh nắm chặt đệm giường, cắn môi, mặt nhăn mày nhíu, nhẫn nại sự xung kích điên cuồng này mang đến khoái cảm kịch liệt......
“Như Phong, thực thích ta như vậy? Cũng là ngươi muốn như vậy đối Mai Việt Tâm?” Nam Cung Thiên Mạc đem hai chân Liễu Như Phong gác lên trên vai mình, làm cho hạ thân y không còn một tia che lấp mà bị tinh khí của chính mình tùy ý xâm phạm.
Lực đạo quá mức mãnh liệt, trùng kích quá mức cực liệt, khiến Liễu Như Phong không tự chủ được mà ưỡn ngực lên, giống như nghênh hợp lực đạo cực đại kia chà đạp chính mình, trong cổ họng bức ra thanh âm bể nát: “Không...... Thuộc hạ...... chưa bao giờ, nghĩ tới...... Mai, cô nương......”
Nam Cung Thiên Mạc chậm lại động tác, cúi thân xuống, thẳng bức tới phía trên khuôn mặt Liễu Như Phong, tuy rằng muốn dừng lại, nhưng bí huyệt kia không ngừng co rút hút chặt chính mình, khoái cảm xuyên thấu qua tinh khí đang xâm nhập, lan khắp toàn thân, Nam Cung Thiên Mạc dừng không được, cũng không muốn dừng lại.
Một mặt chậm rãi trừu động tại nơi bí huyệt, một mặt nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ta tin tưởng ngươi, cho nên vẫn không hỏi ngươi, trong nửa năm kia, ngươi cùng Mai Việt Tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại, Mai Việt Tâm lại đối với ngươi dây dưa không dứt như thế, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, thân là chủ nhân của ngươi, ta cái gì cũng không biết, thật sự buồn cười sao?”
“Thuộc hạ......” Liễu Như Phong gian nan mà mở miệng, lại bị Nam Cung Thiên Mạc cắt ngang!
“Giữa chúng ta, theo ngay từ đầu, là ta bắt buộc ngươi! Ngươi là nam nhân! Ta chưa từng phủ nhận điểm này! Nhưng mặc dù ta yêu ngươi như vậy, vẫn là chưa đủ sao? Từ khi ta lên làm cốc chủ, chưa từng triệu gọi qua một thị cơ nào! Như Phong...... Còn chưa đủ sao? Ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Ta thật muốn xé mở lồng ngực của ngươi, nhìn xem tâm của ngươi, là làm bằng cái gì!” Nam Cung Thiên Mạc càng nói càng tức giận, trong lòng bi thương, hạ phúc lại hung hăng đẩy vào. (Đến bi giờ mới thấy một chút ngược công! T^T)
Liễu Như Phong kêu lên một tiếng đau đớn, gắt gao mà cắn lại tiếng kêu gào muốn thoát ra, thở hổn hển, chịu đựng sự va chạm hung hãn như phát cuồng trong cơ thể, run giọng nói: “Chủ nhân, chủ nhân...... Mặc dù thuộc hạ gọi ngài như vậy, cũng không thể tiêu trừ sự hoài nghi của ngài sao? Thuộc hạ...... cùng Mai cô nương, thật sự không có gì...... Khối thân thể này, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình chủ nhân...... Nếu chủ nhân thật sự không tin, thuộc hạ cũng không biết nên làm như thế nào...... Không bằng liền chết ở trong tay chủ nhân......”
“Câm miệng! Câm miệng!” Nam Cung Thiên Mạc rống giận, cúi người hôn lấy đôi môi luôn nói hết những lời làm cho ngực mình phát đau kia, hung hăng nói: “Nói ngươi yêu ta! Nói!” (T^T!)
Liễu Như Phong thở hổn hển, nhắm hai mắt lại, nói: “Thuộc hạ yêu ngài...... Trong lòng thuộc hạ, chỉ có chủ nhân, thuộc hạ......”
Môi lưỡi điên cuồng lần thứ hai quấn lên, chiếm đoạt lời nói kế tiếp của Liễu Như Phong.
Giường lớn gỗ lim tựa hồ chống đỡ không được động tác kịch liệt của hai người trên giường, chi chi rung động, linh âm dễ nghe không ngừng vang lên, cùng thanh âm va chạm, tiếng nước ướt át lần lượt đan xen vang lên rõ ràng, giống như một bản nhạc khúc hài hòa, thật lâu chưa từng dừng lại......
Sự va chạm kịch liệt nơi hạ thể không có chút yếu đi, ngược lại càng ngày càng thêm hung mãnh mà dồn dập, tinh khí đang rất nhanh ra vào thân thể, hỏa nhiệt mà cứng rắn, ý chí chiến đấu dâng trào, không có một tia dự định muốn nghỉ ngơi. Nam nhân trên người tựa hồ có khí lực cùng tinh thần dùng không hết. (=.=!)
Tinh khí kia cùng nội vách mẫn cảm, ma sát nhanh chóng, mang theo khoái cảm, theo cường độ thân thể bị va chạm, từng sóng hợp với từng sóng, từ chỗ sâu trong thân thể tuôn lên, lan đầy toàn thân.
Linh âm nhẹ vang lên, kim linh trên sợi bông cũng theo sự công kích của Nam Cung Thiên Mạc, từng chút từng chút, đánh vào phân thân đang ngẩng đứng, sớm đã tiếp cận cao trào, lại bị sợi bông kim linh kia khóa tại lối ra của phân thân, làm sao còn chống lại được sự va chạm nhẹ nhàng này của kim linh......
Phân thân mẫn cảm đang ở trong sự va chạm không ngừng này, như đau mà không phải đau, như vui sướng mà không phải vui sướng, mỗi một lần va chạm, đều khiến cho Liễu Như Phong muốn sinh lại muốn tử, muốn làm tiên lại muốn làm ma, dường như đã đi được một đoạn giữa sinh cùng tử......
“...... Chủ nhân......” Gian nan mà phun ra hai chữ, Liễu Như Phong đã không thể nói tiếp được nữa, muốn phóng thích dục vọng, lại muốn thoát khỏi dục vọng, đã khiến cho tinh lực Liễu Như Phong dùng hết bị sự vui thích cùng thống khổ này tra tấn đến còn dư lại không nhiều.
Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu, nhìn nhìn thần tình yếu đuối xin giúp đỡ của nam nhân dưới thân, biết rõ Liễu Như Phong đã không thể chịu đựng được nổi, Nam Cung Thiên Mạc lại nhịn không được nhanh hơn tốc độ cùng lực đạo đong đưa nơi thắt lưng......
“Thích ta như vậy không?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn phân thân tráng kiện đã trướng thành sắc xanh tím kia, run nhè nhẹ, lại chỉ có thể gian nan mà phun ra vài giọt sương sáng trong, nam nhân dưới thân đã bị dục vọng không thể phát tiết tra tấn đến không thể tự ức chế mà giãy dụa thân thể.
Nam Cung Thiên Mạc lại duỗi tay nhẹ nhàng mà vuốt ve đỉnh non mềm kia, đầu ngón tay lau đi giọt nước cuộn lăn trong lỗ nhỏ mẫn cảm, không thể điều khiển mà tự động ma sát xúc cảm tinh tế trơn nhẵn non mềm tuyệt hảo kia......
“...... A, a...... A......” Liễu Như Phong rốt cuộc nhịn không được, thất thanh kinh hô, đệm giường đã bị hai tay trói buộc bằng dải tơ sau lưng vặn thành một đoàn, thân thể ưỡn về phía trước, thần trí mơ màng muốn thoát khỏi sự đối đãi tàn nhẫn này.
Nam Cung Thiên Mạc một tay giữ chặt thắt lưng Liễu Như Phong, làm cho ý muốn thoát đi của y, trở thành một hy vọng xa vời không thể với tới, một tay còn đang tại đỉnh kia xoa nắn ma sát qua lại, bụng ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn tại lỗ nhỏ non mềm......
“...... Chủ nhân...... Chủ nhân......” Liễu Như Phong chỉ cảm thấy dục vọng toàn thân kêu gào, muốn phóng thích, lại thủy chung không dám giãy khỏi sự khống chế của nam nhân trên người......
Nam Cung Thiên Mạc thở dài, cuối cùng không đành lòng nhìn thấy Liễu Như Phong thống khổ cùng khó chịu như vậy, kéo khai sợi bông kim linh......
“...... Ách...... A......” Toàn thân Liễu Như Phong căng thẳng, dục vọng bị buộc đến cực hạn đột nhiên được phát tiết, không tự chủ được mà nâng lên hai chân, gắt gao quấn lấy thắt lưng của Nam Cung Thiên Mạc, thắt lưng cong lên, hai tay bị trói buộc chống đỡ, cả nửa người giật nảy lên, cứng ở trên không trung, phân thân run rẩy, bắn ra đạo đạo trắng đục......
Nam Cung Thiên Mạc kêu lên một tiếng đau đớn, nội vách bao lấy hỏa nhiệt của chính mình đột nhiên co rút chặt chẽ. Làm cho động tác của Nam Cung Thiên Mạc có chút gian nan hơn, tinh khí bị nội vách non mềm gắt gao bao vây áp sát đóng chặt lại, dường như bộ vị hai người kết hợp lúc này, đã thành nhất thể, tuy hai mà một......
Bị bao vây cùng dung nhập kịch liệt như vậy, kích thích đến tinh khí không thể động đậy kia rốt cuộc nhịn không được, kích động nhảy lên tiết ra dục dịch nóng bỏng......
Nam Cung Thiên Mạc có chút buồn bực phẫn nộ mà một ngụm cắn tại chiếc cổ mẫn cảm kia, duỗi tay ôm lấy thân hình đang nâng lên trên không của Liễu Như Phong, hung hăng mà ôm vào trong lòng......
※※※
Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng nằm trên giường, ôm ấp Liễu Như Phong mỏi mệt không chịu nổi, thủy chung không buồn ngủ.
Mở to mắt, nhìn đỉnh giường tối đen một mảnh, Nam Cung Thiên Mạc nắm thật chặt cánh tay chịu đựng cố định của Liễu Như Phong, thấp giọng thở dài nói: “Như Phong! Như Phong...... Ngươi chỉ có dưới sự bức bách, mới có thể nói ra lời nói ta muốn nghe......”
“Thuộc hạ nói, là thật tâm! Nếu nói dối, đối chủ nhân không lợi, cho dù là chủ nhân bức bách, thuộc hạ cũng sẽ không lừa gạt chủ nhân......” Tiếng nói khàn khàn từ ngực vang lên.
Nam Cung Thiên Mạc cho rằng Liễu Như Phong đã mệt đến ngủ say hoảng sợ, phản ứng lại, không khỏi gắt gao mà ôm chặt thắt lưng Liễu Như Phong, cúi đầu nhìn dung nhan tuấn lãng đang chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không sai! Ta ngược lại đã quên, Tử Điện răn dạy, một khi nhận chủ, không được có nửa câu dối gạt chủ nhân......”
Liễu Như Phong rất muốn trở lại bên trong đệm giường mềm mại, nhưng hiển nhiên chủ nhân y không có tính toán như vậy. Liễu Như Phong chỉ có thể vô lực mà ghé vào trước ngực Nam Cung Thiên Mạc.
“Như Phong, nếu là như thế, vì sao ngươi không nói sớm cho ta nghe?” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình buồn bực nửa ngày cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.
Liễu Như Phong đỏ mặt, da mặt căng thẳng, vùi đầu vào trong ngực Nam Cung Thiên Mạc, loại lời nói này, kêu y như thế nào có thể nói ra miệng? (A a a a a a ~~~! Động tác vùi đầu này dễ thg a~~~! >