Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
Liễu Như Phong phía sau chau đầu mày, đem túi bao trên vai ném cho Chu Đồng bên cạnh, một tay sờ lên trường kiếm bên hông, tiến lên trước vài bước, quát: “Đoạn Hồn Cốc bôi nhọ cốc chủ Tuyệt Cốc ta như vậy? Thỉnh cứ ra tay, Liễu Như Phong nguyện thỉnh Đoạn Hồn Cốc chỉ giáo, buông tay đọ sức, sinh tử do mệnh!”
Mai Việt Tâm biến sắc, trong ánh mắt nhiễm một mạt thê lương mà ai oán, nhìn phía Liễu Như Phong, nói: “Ngươi, ngươi cư nhiên đối ta như thế?”
Trường kiếm Liễu Như Phong ra khỏi vỏ, một tiếng sáng trong, lạnh nhạt mà nhìn Mai Việt Tâm, nói: “Tánh mạng Liễu Như Phong là do Mai cô nương cứu, Liễu Như Phong cảm kích trong lòng! Nhưng cốc chủ từ sớm đã cùng Mai cô nương nói rõ, ân cứu mạng, hai bên đã cùng triệt tiêu! Huống hồ cốc chủ so với tánh mạng của Liễu Như Phong còn trọng yếu hơn! Nếu hôm nay Đoạn Hồn Cốc dám ngay mặt bôi nhọ cốc chủ, Liễu Như Phong thân là thị vệ của cốc chủ, đương nhiên phải lấy mệnh cùng đọ sức, lấy máu thanh tẩy!”
Mai Việt Tâm nhắm mắt, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thân thể mảnh khảnh, ở trong gió núi lung lay sắp đổ, một ngụm oán khí lắp kín trong cổ họng, nhất thời nói không ra lời......
Nam Cung Thiên Mạc thấy Liễu Như Phong vẫn là bảo hộ mình như thế, ngữ điệu đối Mai Việt Tâm không giả, không khỏi đầy mặt tươi cười, cảm thấy mỹ mãn mà phất phất tay, ôn tồn nói: “Như Phong, lui ra!” (Ta lại thấy có cái đuôi đang vẫy! =.=!)
“Cốc chủ? Vâng.” Liễu Như Phong không rõ nguyên cớ mà nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nhưng vẫn cung kính mà ứng thanh, tra lại kiếm vào vỏ, lui về phía sau Nam Cung Thiên Mạc.
“Mai đại tiểu thư! Bổn tọa tin tưởng Đoạn Hồn Cốc không có ý nhục mạ! Nhưng Mai đại tiểu thư nói chuyện, vẫn là nên chú ý một chút, hai cốc ngươi ta giao hảo! Cũng không nên để mất tình nghĩa!” Tâm tình Nam Cung Thiên Mạc vô cùng tốt, huống chi y độc thuật của Đoạn Hồn Cốc tuyệt diệu, không đến vạn bất đắc dĩ, Nam Cung Thiên Mạc cũng không nguyện chân chính làm cứng rắn cùng Đoạn Hồn Cốc.
Thân mình Mai Việt Tâm lung lay, cắn răng ổn định, oán hận mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Ngươi rốt cuộc có dụng ý gì? Lúc trước, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, tuyệt không nhúng tay việc của Thương Khung sơn trang, hiện tại lại muốn mang người của Thương Khung lặng lẽ rời đi? Đây không phải là nói không giữ lời, thì là cái gì?”
Nam Cung Thiên Mạc dựng thẳng một ngón tay, lắc lắc đầu, nói: “Mai đại tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không có thể nói lung tung! Bổn tọa nói chính là ‘ bổn tọa dẫn những thuộc hạ của Tuyệt Cốc, rời khỏi Nam Dương, đến lúc đó Mai đại tiểu thư muốn làm như thế nào, sẽ không quan hệ cùng Tuyệt Cốc ta! ’ đúng không?”
Mai Việt Tâm cười lạnh, nói: “Không sai! Như thế, thỉnh Nam Cung cốc chủ giải thích một chút, đám người Thương Khung sơn trang phía sau ngài, là có ý tứ gì?!”
Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Mai đại tiểu thư, sao ngươi vẫn không rõ? Đỗ trang chủ, ngươi tới vì Mai đại tiểu thư giải thích một chút đi!”
Đỗ Thương Sơn nghe vậy tiến lên, quay đầu lại nhìn trận đại hỏa tận trời phía sau núi, nhẫn lại sự buồn bã trong tâm, nói: “Đoạn Hồn Cốc Mai cô nương? Thương Khung sơn trang đã biến mất trong trận đại hỏa kia. Gặp Nam Cung cốc chủ thu lưu, trước mắt chúng ta có lẽ coi như là người Tuyệt Cốc?!”
Mai Việt Tâm ngẩn ra, giận dữ mà ngược lại cười, liên thanh nói: “Cực hảo! Cực hảo! Nguyên lai chuyện tới cuối cùng, vẫn bị Nam Cung cốc chủ lấy đi Vấn Thiên bảo đao!”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười.
Đỗ Thương Sơn lui về, cùng tổng quản Vạn Thiên Sơn trao đổi một ánh mắt, không hề lên tiếng.
Mai Việt Tâm thật sâu mà nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, chuyển hướng Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Quả nhiên Nam Cung cốc chủ thật tâm cơ! Mai Việt Tâm tự biết với vài điểm nhân thủ này, không phải là địch thủ của ảnh vệ Tuyệt Cốc. Nhưng nếu Mai Việt Tâm cứ như vậy mà quay về cốc, khó mà hướng phụ thân giao phó!”
Nam Cung Thiên Mạc híp lại ánh mắt, nhìn Mai Việt Tâm đang cố gắng trấn tĩnh, nói: “Đây chẳng phải là chuyện của chính Mai đại tiểu thư sao?”
Mai Việt Tâm thật sâu mà hô hấp sau một lúc lâu, mới bình tĩnh lại sát ý nổi giận bắt đầu khởi động trong tâm, cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, Nam Cung cốc chủ, ngươi ta sau này còn gặp lại!”
Mai Việt Tâm nói xong, mạnh xoay người một cái, quát: “Chúng ta đi!”
“Mai đại tiểu thư chậm đã!” Nam Cung Thiên Mạc thấy Mai Việt Tâm ôm hận muốn đi, mới không chút hoang mang, mở miệng kêu.
Mai Việt Tâm quay lại, đề phòng mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Nam Cung cốc chủ còn có chuyện gì? Chẳng lẽ còn muốn cường ngạnh giữ chúng ta ở lại nơi này?”
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, đảo mắt ý bảo Liễu Như Phong, nói: “Mai đại tiểu thư quay về cốc như vậy, chỉ sợ là không dễ dàng hướng cốc chủ Đoạn Hồn Cốc giao phó! Đoạn Hồn Cốc cùng Tuyệt Cốc ta luôn luôn giao hảo, trăm năm nay, vinh nhục cùng nhau! Bổn tọa cũng không phải là người không nhìn được tình lý! Vấn Thiên bảo đao này, coi như là bổn tọa tặng cho Mai đại tiểu thư như thế nào?”
Liễu Như Phong hiểu ý, gỡ xuống một túi bao dài, vung tay giơ lên, vứt qua!
Mai Việt Tâm ngẩn ra, nâng tay tiếp lấy túi bao, run lên mở ra, bên trong quả nhiên là một thanh trường đao màu đen.
“Cốc chủ?” Đỗ Thương Sơn cũng biến sắc, Vấn Thiên bảo đao này chính là vật tổ truyền của Thương Khung sơn trang, rơi vào Tuyệt Cốc, chỉ cần đám người mình cố gắng, dù sao cũng có thể có một ngày đoạt lại, nhưng nếu rơi vào trong tay Đoạn Hồn Cốc......
Nam Cung Thiên Mạc thản nhiên mà nhìn Đỗ Thương Sơn liếc mắt một cái, vẫn không trả lời.
Đỗ Thương Sơn nhất thời cực tức giận, nhưng cũng không dám vào lúc này trở mặt cùng Nam Cung Thiên Mạc! Chỉ có thể cường ngạnh tự áp chế lửa giận trong lồng ngực, oán hận mà nhìn chằm chằm bảo đao trong tay Mai Việt Tâm!
Mai Việt Tâm nhìn thấy thần sắc của Đỗ Thương Sơn, trong lòng biết Vấn Thiên bảo đao này không phải giả, trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại nhăn chặt đầu mày, cẩn thận mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, âm thầm đoán dụng ý của hắn!
“Nam Cung cốc chủ, đã khẳng khái tặng thưởng! Sao không làm người tốt đến cuối cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên? Vấn Thiên đao pháp......” Mai Việt Tâm thử thăm dò mở miệng, nói. (Tham thấy sợ!)
Nam Cung Thiên Mạc khẽ cười một tiếng, nói: “Mai đại tiểu thư quá mức nóng vội rồi, nếu Vấn Thiên đao pháp vẫn còn, Thương Khung sơn trang như thế nào lại rơi xuống cục diện hôm nay?!”
Mai Việt Tâm nghe vậy, trầm ngâm một trận, hạ thấp người thi lễ, nói: “Là Mai Việt Tâm đường đột! Đa tạ Nam Cung cốc chủ chuyển tặng bảo đao, Mai Việt Tâm ghi nhớ trong lòng!”
Mai Việt Tâm nói xong, đảo mắt thật sâu mà nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, vung tay lên, trong khoảnh khắc, hơn mười người Đoạn Hồn Cốc, theo Mai Việt Tâm, chuyển vào sơn lâm.
Tươi cười trên mặt Nam Cung Thiên Mạc dần dần mất đi, thẳng nhìn chằm chằm nơi đám người Đoạn Hồn Cốc biến mất, trầm mặc thật lâu sau, giương tay kêu: “Dạ Thất.”
Một đạo bóng đen từ bên trái xẹt ra, rơi xuống bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống, đáp: “Có thuộc hạ.”
“An bài nhân thủ, theo dõi Mai đại tiểu thư! Nếu nàng thành thành thật thật quay về Đoạn Hồn Cốc liền thôi! Nếu thấy nàng cùng người trên giang hồ liên hệ......” Nam Cung Thiên Mạc rốt cục thu hồi tầm mắt, con ngươi chuyển nghiêng, liếc mắt nhìn Dạ Thất trên mặt đất một cái, nói: “Ngươi hẳn là hiểu được phải làm như thế nào!”
“Thuộc hạ hiểu được!” Sát khí bốn phía ứng thanh, Dạ Thất gật đầu, thân hình chợt lóe, ẩn vào chỗ tối.
Đám người Đỗ Thương Sơn không khỏi căng thẳng trong lòng.
Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại nhìn mọi người liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Chúng ta đi!”
Đoàn người, lặng yên không một tiếng động, xuống triền núi, dần dần mà đi xa.
※※※
Trên núi không một bóng người, chuyển ra phần đỉnh của một chiếc kiệu nhỏ màu xanh.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, vẫn là một thân tử y, lười biếng ngồi trong kiệu.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch ở trong kiệu nhẹ nhàng gõ một chút, bốn gã đại hán áo gai lập tức dừng cước bộ, đem kiệu nhỏ nhẹ nhàng buông.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nghiêng tựa vào trong kiệu, như có chút đăm chiêu mà nâng một ngón tay đỡ cằm, hai mắt nhìn phương hướng đám người Nam Cung Thiên Mạc rời đi, lặng im không nói!
Ly Thương nhìn nhìn triền núi đã không còn thấy bóng người, lại nhìn nhìn sắc mặt cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, thấp giọng nói: “Không cần theo sau sao?”
Dường như bị lời nói nhỏ này bừng tỉnh, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch đảo mắt, nhìn Ly Thương liếc mắt một cái, hướng về y, lẳng lặng mà duỗi thẳng tay trái......
Ly Thương dừng một chút, đáy mắt hiện lên một tia chua xót, nhưng không lên tiếng, rũ hạ nhãn tiệp, chặn lại tình tự trong mắt, bước qua kiệu gỗ, bước vào trong kiệu mà một người thì rộng, hai người có chút chật chội.
“Chỉ là một thanh Vấn Thiên bảo đao, được coi là cái gì? Chính như lời nói của cốc chủ Tuyệt Cốc, chỉ sợ Vấn Thiên đao pháp sớm đã thất truyền, nếu không có, với võ công như vậy của Đỗ Thương Sơn, bản cung còn thấy chướng mắt!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhìn phương hướng đám người Nam Cung Thiên Mạc biến mất, mỉm cười, bắt lấy áo của Ly Thương, kéo vào trong lòng.
“Ý tứ của cung chủ là?” Độ rộng của kiệu nhỏ thập phần hữu hạn, Ly Thương cong lại hai đầu gối, hai chân tách ra, chuyển qua hai bên sườn thân thể cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, đặt tại chỗ tựa của nhuyễn y kia, chống đỡ thân trên, hai tay để hai bên thanh ngang bên vách kiệu.
Từ ngoài kiệu mà nhìn, Ly Thương giống như đang ngồi ngang trên đùi cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, mà trên thực tế, sức nặng thân thể Ly Thương, lại hoàn toàn dựa vào hai chân của chính mình khoác lên trên ghế dựa, cùng hai tay chống đỡ tại hai bên thân thể.
“Thần binh lợi khí, bất quá chỉ là có thể làm cho người ta càng thêm lợi hại một chút mà thôi! Đụng phải người có võ công cao thâm, nửa phần tác dụng cũng không có! Nếu đối binh khí nổi lên tâm ỷ lại, tiền đồ võ công, liền khó có thể tiến nhanh!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười cười, nói: “Tân nhậm cốc chủ Tuyệt Cốc này, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cư nhiên đem Vấn Thiên bảo đao tặng cho Đoạn Hồn Cốc, rồi lại đem một đám phế vật của Thương Khung sơn trang này đều thu vào Tuyệt Cốc...... Chẳng lẽ trận tranh đấu giữa các công tử của Tuyệt Cốc lần này, lại để cho một người nhân từ nương tay đắc thủ? Hắn cũng họ Nam Cung...... Nguyên lai là nhi tử của tiền nhiệm cốc chủ a......”
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, khinh thường cười, giống như không phát hiện dáng người cao lớn của Ly Thương, tại trong chiếc kiệu nhỏ hẹp này có bao nhiêu vất vả, không có chút ý tứ duỗi tay chia sẻ sức nặng cho y. Lại theo tư thế của Ly Thương, duỗi tay giải khai vạt áo của y, duỗi ngón tay nhấc lên, một dải thiết liên (xích sắt) độ lớn chừng chiếc răng tinh tế bị ngón tay lấy ra khỏi y phục, treo tại ngón tay.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch liền nhấc lên thiết liên sáng trong tinh tế này, chơi đùa mà nhẹ nhàng khẽ động......
Gương mặt Ly Thương vốn không có biểu tình gì, rốt cục biến sắc, tựa hồ thống khổ, lại tựa hồ đang chịu đựng cái gì, thân thể treo trên không nhịn không được run nhè nhẹ.
Ly Thương mím môi, nhìn nhìn ánh mắt hơi hơi nhắm lại của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, thấp giọng năn nỉ kêu: “Cung chủ......”
“Ân!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch nhẹ nhàng mà lên tiếng, nhắm mắt lại, nằm trên nhuyễn y, cong lại ngón tay, cầm lấy thiết liên, lôi kéo cao thấp trái phải.
Ly Thương được cho phép, một mặt áp lực dục vọng muốn há mồm thở dốc của chính mình, một mặt nỗ lực mà giương tay lên, mành kiệu màu xanh dày nặng phiêu nhiên hạ xuống, ngăn trở hết thảy trong kiệu.....
“Như thế nào? Chịu không nổi?” Trong kiệu truyền ra tiếng cười khẽ hơi trào phúng của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, lập tức, một mảnh im lặng......
Bốn gã tráng hán áo gai, yên lặng mà nâng lên kiệu nhỏ, như khi xuất hiện, thoải mái mà nhanh chóng rời đi.
※※※
Ly khai Nam Dương, hai mươi danh ảnh vệ của Tuyệt Cốc đều hiện thân.
Nam Cung Thiên Mạc liền đem hơn tám trăm người của Thương Khung sơn trang chia thành tốp nhỏ, một ảnh vệ lĩnh hơn mười người, phân tán ra, đều từ đường vòng mà đi Tuyệt Cốc trước.
Chỉ còn lại đám người Đỗ Thương Sơn phần lớn trong chốn giang hồ có thể nhận được, quả thực không dễ dàng lo liệu! Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong, thấy y lẳng lặng đứng bên người, không có biểu tình gì. Nghĩ nghĩ, liền để cho năm thị vệ, năm danh ảnh vệ còn lại bên người một đường, bảo hộ một nhà Đỗ Thương Sơn. Phân phó bọn họ chỉ chọn đường nhỏ nơi dã ngoại hẻo lánh mà đi, không thể tiến vào thôn trấn nhiều người, tránh khỏi bại lộ hành tung.
Trong lòng Đỗ Thương Sơn đương nhiên bất mãn, phân tán như vậy, đám người mình thì hoàn hảo, nghĩ đến Nam Cung Thiên Mạc hẳn là nhìn trên phân thượng của Vấn Thiên bảo đao, mới có vài tên ảnh vệ cùng thị vệ. Nhưng những tráng đinh kia, võ nghệ không cao, nếu gặp phải người nhận ra, một gã ảnh vệ Tuyệt Cốc, liệu có thể cứu được mấy người?
Chỉ là hiện giờ người đang dưới mái hiên, Đỗ Thương Sơn thấy Nam Cung Thiên Mạc chủ ý đã định, cũng không tốt khi phản bác, đương nhiên là buồn bực mà đi.
Nam Cung Thiên Mạc làm sao lưu tâm đến sự chết sống của những tráng đinh bình thường này? Đặt ở Tuyệt Cốc, võ công của những người này, dù là người hầu của Võ Điện, so sánh cũng không hơn! Nếu không phải nhìn trên một phần Đỗ phu nhân thủy chung vẫn là mẫu thân của Liễu Như Phong, mặc dù Liễu Như Phong không nói, nhưng có lẽ trong tâm cũng là không yên lòng.
Lúc này quay về cốc, Nam Cung Thiên Mạc vốn nghĩ chỉ dẫn theo Liễu Như Phong, một đường du sơn ngoạn thủy, cũng không uổng một chuyến đi ra này. Tất nhiên không muốn bên cạnh thêm những người này, mới đem toàn bộ thị vệ bên người đến bảo hộ một nhà Đỗ Thương Sơn. (=.=!)
“Như Phong, ta an bài như vậy, ngươi có hiểu?” Nhìn mọi người rời đi, Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng thở ra, cũng không quay đầu lại, liền tự hỏi.
“Thuộc hạ hiểu được.” Ánh mắt hơi sùng kính của Liễu Như Phong, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trước người, đáp. (Ca hỉu đúng mụi chết liền! =.=!)
“Nga?” Nam Cung Thiên Mạc quay đầu, nhìn biểu tình của Liễu Như Phong, mỉm cười nói nói: “Ngươi nói một chút xem!”
“Ba ngày tại Thương Khung sơn trang, cốc chủ vẫn chưa lưu lại bên trong trang. Trước mắt đem mọi người Thương Khung sơn trang phân tán hành động, tất nhiên là muốn quét sạch quan hệ với Tuyệt Cốc. Tuy rằng Tuyệt Cốc sẽ không e ngại Đoạn Hồn Cốc, năm đại môn phái cùng du hiệp giang hồ. Nhưng cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi, có thể ít đi một chút phiền toái, dù sao cũng tốt hơn!” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, nói.
“Không sai!” Nam Cung Thiên Mạc cười to, không chỉ có như thế, hai người xa nhau nửa năm, bảy tháng, thừa cơ hội này cùng một chỗ, chẳng phải là cực kì tuyệt diệu?! Nhưng lời này, không thể nói với Liễu Như Phong. (=.=! Có con sói đang ngẩng mặt hú dài!)
Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt đảo qua, bốn bề vắng lặng, nhịn không được tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo ôm bên hông Liễu Như Phong, nghiêng đầu, liền muốn hôn qua.
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trong đầu oanh động, dưới thanh thiên bạch nhật, vạn không dự đoán được Nam Cung Thiên Mạc lại làm như thế. Chỉ là thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, thủy chung vẫn là chủ nhân của mình, Liễu Như Phong thấy không tốt khi đẩy ra, chỉ đành cứng ngắc thân mình, chột dạ đưa mắt nhìn chung quanh, vừa sợ có người ẩn nấp đâu đó, vừa không dám nhìn hướng ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc......
Bốn cánh môi dần dần tiếp cận, đã có thể cảm giác được nhịp hô hấp của nhau......
Khuôn mặt tuấn mỹ đã tiếp cận tới trước mắt, rốt cuộc không thể giả như không thấy, Liễu Như Phong bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại......
“Ca ca! Cốc chủ! Phượng nhi muốn đi với các ngươi!” Thanh âm giòn tan hưng phấn cao vút truyền đến từ xa xa. (Ha ha ha….! Đến thật đúng lúc a! XD~~~~~~~~~~~~~~~~~~! Hix, đau bụng! XD~! Em à, cứ thế mà phát huy! XD~!)
Nam Cung Thiên Mạc chưa kịp phản ứng, đôi môi mỏng ấm áp cách nửa tấc trước môi đột nhiên rời xa...... (XD~~~~~! Thịt đến ngay miệng còn bị cướp!)
Nam Cung Thiên Mạc giật mình, nhìn thấy Liễu Như Phong nhanh chóng lui hai bước, có chút tức giận quay đầu lại.
Trong rừng, một đạo thân ảnh mỹ lệ bay vút ra, thẳng tắp nhào vào trong lòng Liễu Như Phong......
Nam Cung Thiên Mạc híp mắt lại, lá gan Liễu Như Phong thật sự càng lúc càng lớn —— cư nhiên dám tự tiện lui về phía sau...... (Vậy mới vui!)
Còn chưa kịp nghĩ nhiều đến cái khác, Nam Cung Thiên Mạc trừng mắt nhìn phía sau lưng Đỗ Như Phượng trước mặt đang hai tay vây quanh Liễu Như Phong, vùi đầu làm nũng; lửa trong mắt bốc cao.(XD~~~!)
Liễu Như Phong dường như có cảm giác, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc thu hồi ánh mắt giết người, phẫn nộ mà sờ sờ cái mũi. Nếu không phải còn nhớ rõ nữ nhân này là muội muội của Liễu Như Phong, sớm đã bổ qua một chưởng!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, không đúng! Khi nào thì bắt đầu để ý cảm thụ của Liễu Như Phong như thế?! Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nhìn nhìn Liễu Như Phong cúi đầu khuyên muội muội buông tay, cùng mái tóc để ở ngực Liễu Như Phong, cọ xát trái phải kia, trong đó chợt hiện ra trâm cài. Hít một hơi thật sâu, nhẫn xuống ý niệm trong đầu muốn động thủ kéo Đỗ Như Phượng ra, nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Đỗ Như Phượng kinh hãi nhảy dựng, cuối cùng cũng buông Liễu Như Phong ra, dường như mới phát hiện ra Cung Thiên Mạc một bên.
“Ai, cốc chủ, ngươi sinh bệnh? Như thế nào lại ho khan?” Đỗ Như Phượng vỗ vỗ ngực, kinh hồn chưa định mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, thân thiết hỏi han. (Bị bệnh ‘nhịn’ a! XD~~~!)
Nam Cung Thiên Mạc chịu đựng kích động muốn mắt trợn trắng, y phục nhẹ nhàng phong độ bay bay, một chút tro bụi cũng không tồn tại, nói: “Đỗ cô nương, ngươi sao lại tự tiện chạy lại đây? Không sợ Đỗ trang chủ cùng Đỗ phu nhân lo lắng cho ngươi sao?”
“Ta không muốn thấy hai người kia!” Đỗ Như Phượng cau cái mũi, xinh đẹp đáng yêu mà thè lưỡi, nói: “Phụ thân thấy ta khó chịu, liền để cho ta tới tìm ca ca, để cho ta cùng đi theo cốc chủ!”
Tìm Như Phong? Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, hẳn là muốn để cho Đỗ Như Phượng đi theo bên người mình a?! Đỗ Thương Sơn này cư nhiên còn chưa hết hy vọng sao?
“Phượng nhi, ” Liễu Như Phong lén lút trông Nam Cung Thiên Mạc liếc mắt một cái, nói: “Cốc chủ an bài đều có dụng ý, ngươi vẫn là nhanh chóng trở về đi. Ca ca biết ngươi không muốn thấy đỗ Đại công tử cùng Đỗ nhị công tử, nhịn một chút, tới Tuyệt Cốc thì tốt rồi!”
Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng mà nhìn nhìn Liễu Như Phong, đối Đỗ Như Phượng ôn hòa cười. (Thật sự ‘ôn hòa’ à!?)
Liễu Như Phong lại tính toán trong lòng, cốc chủ an bài như vậy, dọc theo đường đi, mặc dù bị người phát hiện, dù muốn Vấn Thiên bảo đao, tìm đến cũng là Đỗ Thương Sơn, Đỗ Văn An, Đỗ Văn Lôi! Huống chi có nhóm mười người Dạ Thất chiếu khán, đương nhiên mẫu thân cùng muội muội sẽ không có việc gì, Đỗ Văn Lôi cùng Đỗ Văn An có thể còn sống mà đi đến Tuyệt Cốc hay không, vẫn chưa nhất định......
“Ca ca...... Ngươi, ngươi ghét bỏ Phượng nhi sao? Ngươi không cần Phượng nhi sao?” Đỗ Như Phượng uyển chuyển mà đỏ hốc mắt, nhìn Liễu Như Phong, lệ quang trong suốt trong mắt, chỉ cần một câu không đúng, liền có nguy hiểm trào ra!
“Phượng nhi......” Liễu Như Phong thấy muội muội như thế, nhớ tới những việc làm của Đỗ Văn Lôi kia, thở dài, từ Nam Dương đi về phía Tuyệt Cốc, một đường xa xôi, để cho nàng lúc nào cũng đối mặt hai người kia, quả thật có chút làm khó nàng!
Liễu Như Phong không tự chủ được nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ giọng kêu: “Cốc chủ?”
“Không được!” Nam Cung Thiên Mạc nhíu mi, nói: “Đỗ cô nương đi theo chúng ta, khó tránh khỏi sẽ bị người nhận ra! Trăm triệu không thể!”