❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Tại sao chú lại giết người?” ◎
Rạng sáng, Cục thành phố Bến Viễn.
Trởi bên ngoài đã tối đen, trong văn phòng cảnh sát, Bạch Mộng tìm được một ít ảnh và video trong điện thoại di động của Ngụy Sâm.
Trong đó có ảnh chụp chung của Ngụy Sâm và Triệu Truyền Văn, cũng có ảnh chụp tiểu khu tổ chức thi đấu cờ vây. Ngoài ra còn có vài hình ảnh chụp các công ty hưu trí lúc quảng bá gần khu phố.
Một vài cái trong số đó là hoạt động kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người cao tuổi, có bác sĩ mặc áo blouse trắng đo huyết áp cho người cao tuổi, đứng ở bên cạnh là vài nhân viên, đang tươi cười.
Những bức ảnh đó cũng khá bình thường, nhưng càng về sau lại càng không bình thường…
Có một bức ảnh chụp chung, một vài người già tụ tập lại một chỗ, mở hộp cơm ăn, nhưng ở đằng sau lại xuất hiện một “người quen”.
Bạch Mộng phóng to hình ảnh, xác nhận mình không nhìn lầm.
Đó là người giao hàng bị cô bắt được khi họ đang điều tra vụ án trên núi vào ban đêm.
Bạch Mộng tiếp tục lục lọi, phát hiện nhân viên giao hàng này không chỉ xuất hiện một lần trong điện thoại di động của Ngụy Sâm, gã hình như thường xuyên giao đồ ăn cho Ngụy Sâm, cũng rất quen thuộc với bọn họ.
Bạch Mộng đăng nhập vào hệ thống cảnh sát, soạn ra hồ sơ của tất cả nhân viên giao hàng trong khu vực đó.
Mọi người thường cảm thấy mỗi lần gọi đồ sẽ là một người khác giao đến cho mình, nhưng đây chỉ là quan điểm của người gọi món.
Ở nhiều nơi xa trung tâm thành phố, sẽ có nhân viên giao hàng cố định, thậm chí ở một số vùng sâu vùng xa, chỉ có một hoặc hai nhân viên giao đồ ăn.
Khi khách hàng chọn một nhà hàng cố định, thì gần như là bọn họ sẽ giao cho một nhân viên giao hàng chuyên trách. Chẳng hạn như điểm hôm nay bọn họ đến, xung quanh chỉ có hai mươi bốn nhân viên giao đồ ăn. Cơ hội gặp cùng một người là rất lớn.
Bạch Mộng rất nhanh dựa vào ấn tượng, tìm được người nhân viên giao đồ ăn kia.
Người đàn ông đó tên là Trương Lập Kiệt.
Sau đó Bạch Mộng lại dựa theo số điện thoại của nhân viên giao hàng mà nền tảng giao hàng tối hôm qua cung cấp cho cô để tra cứu.
Bạch Mộng phát hiện đêm qua người nhận đơn hàng không phải là Trương Lập Kiệt, mà là một nhân viên giao hàng khác tên là Lý Hồng, nhưng Lý Hồng không giao đồ ăn đến cho bọn họ, mà là Trương Lập Kiệt giao.
Có lẽ cũng bởi vì điều này, Trương Lập Kiệt không gọi được điện thoại cho cô nói rõ vị trí của mình. Vì di động sẽ hiện số điện thoại lạ, rất dễ để tra ra.
Bạch Mộng phỏng đoán, có lẽ do khoảng cách khá xa, Trương Lập Kiệt biết gần đó đã xảy ra án mạng, như vậy cũng không khó đoán được, người gọi đồ ăn sẽ là cảnh sát. Gã chủ động đề nghị giúp đồng nghiệp chạy đơn này, cho nên mới cầm đồ ăn đi xuống chân núi.
Bạch Mộng nhớ lại quá trình bắt giữ vào đêm qua.
Khi đó bọn họ ở trên núi, nhìn thấy Trương Lập Kiệt, sau đó Trương Lập Kiệt vội vàng chạy trốn, lúc ấy dựa vào bản năng cảnh sát hình sự của cô, buộc cô phải đuổi theo.
Với lại lúc Trương Lập Kiệt ở trên núi, động tác ở trong bóng tối rất nhanh, nhanh chóng chui vào những chỗ nhỏ, điều này chứng tỏ gã quen thuộc địa hình nơi đó, căn bản không phải như lời gã nói bởi vì không quen thuộc địa hình, mới đi nhầm đường.
Sự chột dạ và hoảng loạn của gã khi bỏ chạy là thật.
Bạch Mộng nhíu mày suy nghĩ kỹ, khi đó Trương Lập Kiệt cố ý mặc quần áo giao hàng ở bên trong, rất có thể là muốn mượn cơ hội giao đồ ăn, lên núi kiểm tra tình huống.
Mà Trương Lập Kiệt sau khi nhìn thấy bọn họ, kéo quần áo ra, cũng là lý do đã sớm nghĩ ra.
Cảm giác mình đã phát hiện ra manh mối quan trọng của vụ án, Bạch Mộng nhìn đồng hồ đã qua hai giờ sáng. Nội tâm cô kích động mà không thể chia sẻ cùng ai, chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục điều tra vụ án.
Sau khi phát hiện ra điểm đáng ngờ của vụ án thì phải tiến hành kiểm tra lý lịch, khôi phục lại tình tiết của vụ án.
Bạch Mộng học theo phương pháp Cố Ngôn Sâm thường xuyên dùng để phân tích vụ án, bắt đầu điều tra thêm tư liệu chi tiết của người tên Trương Lập Kiệt này.
Gia đình Trương Lập Kiệt sống ở nơi có ba trạm tàu điện ngầm gần đó, cũng chính là ga xuất phát của chuyến tàu điện ngầm xảy ra vụ án này. Ông ta năm nay 49 tuổi, làm nhân viên giao hàng được vài năm, trước đây là người chuyên giao hàng quốc tế.
Vợ ông làm giúp việc gia đình, con trai lúc làm việc trên công trường thì bị rơi từ tầng bốn xuống, được xác định là tai nạn lao động nhưng không nhận được bồi thường thỏa đáng, dính dáng đến kiện tụng rất lâu rồi. Con dâu của ông làm tiếp thị dầu gội đầu trong một siêu thị, nhưng cũng chẳng phải là một công việc chính thức gì.
Tóm lại, điều kiện kinh tế trong nhà Trương Lập Kiệt không tốt, cháu trai nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh, trong nhà vì để chữa bệnh cho đứa nhỏ, đã tốn rất nhiều tiền, gần đây vẫn đang phải góp tiền để phẫu thuật cho đứa nhỏ.
Trong hệ thống đánh giá giao hàng có thể thấy, năm nay Trương Lập Kiệt có mấy tháng được đánh giá là nhân viên xuất sắc.
Nhưng người giao đồ ăn thỉnh thoảng gặp phải một vài tình huống bất ngờ, nhận được một ít đánh giá kém, trong đó có mấy bình luận kém, chính là của Triệu Truyền Văn và cả Ngụy Sâm.
Kiểm tra lý lịch nhanh chóng được hoàn thành.
Ba giờ sáng, Bạch Mộng đi rửa mặt bằng nước lạnh, tiếp tục trở về kiểm tra manh mối vào ngày xảy ra vụ án.
Camera giám sát vụ Triệu Truyền Văn rơi xuống tàu điện ngầm đã sớm được gửi tới.
Bạch Mộng lần lượt xem video thời điểm xảy ra vụ án cùng với mấy video giám sát người đi vào lối vào tàu điện ngầm.
Trước kia, phải mất vài cảnh sát tốn mấy ngày mới có thể hoàn thành khối lượng công việc, còn cô phóng nhanh gấp bội, đồng thời mở bốn cửa sổ, nhìn không chớp mắt cẩn thận xem xét từng chút một.
Tại ga tàu điện ngầm buổi sáng, mặc dù đông đúc, camera giám sát cũng mơ hồ, Bạch Mộng vẫn tìm được Trương Lập Kiệt trong đám người, gã đi chuyến tàu điện ngầm đầu tiên tới.
Sau khi xuống xe ở trạm dừng này, gã không hề rời đi, mà tiếp tục lang thang ở trong trạm, thẳng đến khi Triệu Truyền Văn vào trạm, gã mới xuất hiện ở phía sau Triệu Truyền Văn cách đó không xa…
Lúc xảy ra sự việc, gã ở rất gần nơi Triệu Truyền Văn đứng.
Trong đoạn video Khương Hiểu Nghệ cung cấp, cánh tay đẩy Triệu Truyền Văn xuống, có một đoạn tay áo cùng màu áo của Trương Lập Kiệt.
Bạch Mộng lại kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Ngụy Sâm một chút, hơn bảy giờ sáng, sau khi Triệu Truyền Văn rơi xuống tàu điện ngầm, Ngụy Sâm có đặt một đơn hàng, lúc này, người nhận đơn lại là Trương Lập Kiệt.
Mà không lâu sau khi Ngụy Sâm rời khỏi tiểu khu, Trương Lập Kiệt cũng đi ngang qua camera giám sát.
Cùng một người, lại lần lượt xuất hiện tại hiện trường vụ án, gã khả năng cao chính là nghi phạm.
Trong văn phòng cảnh sát lúc rạng sáng, Bạch Mộng không biết mệt mỏi thức đêm làm việc, tư liệu và chứng cứ cô tìm được càng ngày càng nhiều.
Bạch Mộng nhiều lần đối chiếu, tự nhất quán logic, làm ra một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh.
Đây tuy không phải là vụ án phức tạp, nhưng loại cảm giác một mình tìm được hung thủ này, khiến cho máu cô nóng rần lên.
Sáu giờ sáng, mặt trời cuối cùng đã mọc, Bạch Mộng đứng dậy, duỗi người.
Cô in hết tất cả các chứng cứ ra, gọi điện thoại cho Cố Ngôn Sâm, nói rõ tình hình, đồng thời gửi car chứng cứ liên quan qua.
Cố Ngôn Sâm bị điện thoại của cô đánh thức.
Đội trưởng Cố bị quấy rầy mộng đẹp cũng không hề tức giận, cẩn thận xem qua tất cả tư liệu Bạch Mộng gửi tới.
“Không ngờ cô nhanh như vậy đã phá được vụ án, làm không tệ! Người này có hiềm nghi rất lớn, theo quy trình xin lệnh bắt giữ thôi, để tôi đi giục phó cục trưởng Đổng cho.”
Bạch Mộng hăng hái nói: “Vâng!”
Cố Ngôn Sâm lại nói: “Đêm qua cô không bắt nhầm người.”
Tối hôm qua, hắn có thể cảm nhận được sự mất mát của Bạch Mộng, cũng hiểu dụng ý tăng ca tối hôm qua của cô, cô gái này vô cùng quật cường, không ngờ tới thật sự có thể tìm ra hung thủ.
Nghe xong những lời này, Bạch Mộng nhất thời thoải mái, cô cười nói: “Tôi cũng đâu thể làm mất mặt ba mẹ mình được!”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vất vả rồi, đừng nghi ngờ bản thân, cô là tuyệt nhất!”
Nghe xong lời này, ánh mắt Bạch Mộng hơi ẩm ướt.
Từ nhỏ, khi còn đi học mẫu giáo, nghe câu chuyện cha bắt kẻ xấu, khi đó cô đã nói: “Lớn lên con nhất định sẽ phải làm cảnh sát.”
Cha cô luôn lắc đầu, lặp đi lặp lại một câu, “Con gái làm nghề này nguy hiểm lắm. Con mà có anh hoặc em trai thì tốt biết mất. Đáng tiếc, sức khỏe mẹ con không tốt lắm, không thể sinh thêm đứa nữa.”
Sau khi lớn lên, cô bướng bỉnh báo danh trường cảnh sát, cười hì hì nói với gia đình: “Ba thế hệ làm cảnh sát nhà chúng ta, không thể đến đời con thì bị chặt đứt được.”
Nhưng bản thân cô cũng biết, con đường này không dễ đi, đặc biệt là con gái làm nghề này, làm một cảnh sát hình sự, sẽ luôn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, rất nhiều chỉ trích.
Đến tận bây giờ, cô cố gắng tập luyện, nhưng vì yêu cầu nghề nghiệp, cô đa phần chỉ có thể làm công tác dân sự trong đội cảnh sát, không thể xung phong dẫn đội, trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bây giờ, cô đã tìm thấy một nghi phạm bằng sức mạnh của chính bản thân.
Cuối cùng cô cũng chứng minh bản thân.
Con gái thì làm sao chứ, con gái cũng có thể dựa vào gan lớn mà phá án.
Bạch Mộng nhiệt huyết sôi trào điền đơn xin bắt giữ, Cố Ngôn Sâm thúc giục lãnh đạo cục thành phố và viện kiểm sát bên kia khẩn trương phê duyệt quy trình.
Đồng nghiệp dậy sớm nhận được tin tức, cũng gửi tin nhắn tới.
Lục Anh nói: “Tiểu Bạch, cô trâu bò thật đấy, chỉ cần một đêm mà đã tìm được hung thủ!”
Bạch Mộng: “Gọi là chị Bạch!”
Thích Nhất An: “Chúc chị buổi sáng tốt lành nhé, chị vất vả rồi. Chị muốn ăn gì không?”
Bạch Mộng: “Vẫn là pháp y Tiền lễ phép, sau này chị gái sẽ che chở cho cậu, chiết khấu hoạt động xem mắt.”
Nói chuyện một hồi trong nhóm nhỏ, sau đó cô đi ra ngoài gọi cho cha mình.
Cô còn sợ quá sớm, kết quả vừa gọi được vài giây, bên kia đã bắt máy, Bạch Mộng vừa gọi một tiếng ba.
Lão Bạch Liên Châu ở đối diện om sòm nói: “Ba biết rồi, cô phá được một vụ án, sáng sớm đã xách lãnh đạo cục thành phố lên phê chuẩn quá trình bắt giữ cho cô. Chuyện này tôi biết cả rồi. Đây không phải là một chuyện rất bình thường sao? Có cảnh sát nào mà chưa từng phá án? Còn cần ba mở tiệc khen ngợi không?”
Bạch Mộng bị đánh cho một trận, tỉnh táo lại, đây quả thật chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng bị cha ruột mình nói như vậy, cô vẫn thấy hơi oan ức, vui vẻ nhanh chóng bị dập tắt, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Mẹ ở đối diện đoạt lại điện thoại: “Đừng có mà nghe ba con nói bậy, vừa rồi ổng con khoe khoang với phó cục trưởng Đổng đấy, nói cái gì mà đó con gái của lão Bạch ông, đương nhiên là làm tốt rồi! Nói con phá án thần tốc, hận không thể cầm một cái loa lớn, phát cho cả khu phố nghe.”
Nghe xong lời này, Bạch Mộng mới cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, ba cô chính là miệng cứng lòng mềm.
Mẹ nói thêm: “Con gái, có mệt không, thức khuya vì vụ án này phải không? Nhớ nghỉ ngơi tốt và ăn uống cẩn thận nhé.”
Bạch Mộng rưng rưng nói: “Mẹ, con biết rồi.”
Lão Bạch lại nhận lấy điện thoại di động, giọng nói của ông vẫn rất cứng rắn: “Con gái, không được kiêu ngạo! Ba sợ cô quá tự cao tự đại thôi! Bận gì thì bận đi.”
Nước mắt Bạch Mộng vừa muốn rơi xuống lại dừng lại, mặt không chút thay đổi vâng một tiếng.
Thanh âm lão Bạch lại dịu xuống: “Con cũng không cần quá kiêu ngạo, bởi vì… Con sẽ luôn luôn là niềm tự hào của chúng ta.”
Nghe xong những lời này, lớp phòng vệ của Bạch Mộng trong nháy mắt sụp đổ. Nước mắt lã chã rơi xuống nhưng miệng lại mỉm cười: “Cảm ơn ba.”
❁❁❁
Sáu giờ rưỡi sáng, cảnh sát cục thành phố và chi cục 6 ra ngoài bắt người, bọn họ nhanh chóng chạy tới nhà Trương Lập Kiệt, chặn ông ta trước khi đi làm.
Cố Ngôn Sâm biết được tình trạng gia đình Trương Lập Kiệt không tốt từ trong tư liệu Bạch Mộng đưa cho hắn. Nhưng lúc đến hiện trường, vẫn ngây ngẩn cả người.
Là một ngôi nhà gỗ nhỏ, thoáng gió, ánh sáng kém, nhà vệ sinh ở bên ngoài.
Bên trong tổng cộng chỉ có hơn hai mươi mét vuông, được ngăn thành hai gian.
Bên ngoài là phòng ngủ của con trai và con dâu Trương Lập Kiệt, ngoài ra còn có một đứa con nhỏ, Trương Lập Kiệt cùng vợ ngủ ở bên trong.
Cố Ngôn Sâm dẫn người gõ cửa đi vào phòng, căn phòng chật hẹp lập tức chật ních người.
Trương Lập Kiệt đã rời giường, gã dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết mục đích của cảnh sát. Gã mở miệng nói: “Chờ tôi một chút, để tôi mặc thêm một bộ quần áo.”
Lục Anh thúc giục: “Khẩn trương lên.”
Có cảnh sát sợ Trương Lập Kiệt chạy trốn hoặc cầm vũ khí phản kháng, bọn họ bèn đứng cách đó không xa, tay cầm gậy điện, gắt gao nhìn chằm chằm gã.
Trương Lập Kiệt lấy ra một bộ quần áo giao hàng từ trong tủ ra, mặc lên. Sau đó gã sửa sang lại quần áo của mình, nói với Cố Ngôn Sâm: “Tôi đi với các cậu.”
Cố Ngôn Sâm tiến lên còng tay gã, môi Trương Lập Kiệt run rẩy: “Cảnh sát Cố, cháu trai tôi bị bệnh tim, cậu có thể dùng thứ gì để che lại không, tôi không muốn dọa nó.”
Cố Ngôn Sâm nghe vậy, không nói gì, nhưng vẫn lấy cho gã một cái mũ bảo hiểm, che lên tay.
Trương Lập Kiệt dùng mũ bảo hiểm chặn còng tay, thoạt nhìn như chuẩn bị đi làm.
Ở bên ngoài, người nhà đều có ở đó, Trương Lập Kiệt lần lượt nói lời tạm biệt với bọn họ. Người bạn già của gã quay đầu lại, lén lau nước mắt.
Khi đi tới trước mặt đứa cháu trai nhỏ, Trương Lập Kiệt ngồi xổm xuống, gọi tên cháu trai: “Hiên Hiên, con đừng lo, ông nội đi theo các chú ra ngoài làm chút việc, rất nhanh sẽ về thôi. Trong khoảng thời gian ông nội vắng mặt, con phải nghe lời ba mẹ biết chưa.”
Đứa cháu trai nhỏ mới chỉ ba bốn tuổi, đôi mắt nhìn vào Trương Lập Kiệt, nó còn không biết ông nội đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Trương Lập Kiệt đi ra ngoài, không nói nhảm nhiều, cùng cảnh sát lên xe.
Từ lúc lên xe cảnh sát, Trương Lập Kiệt bắt đầu rơi lệ, không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Đến cục thành phố, bị nhốt trong phòng thẩm vấn, Trương Lập Kiệt đối mặt với chứng cứ, không có nhiều lời phản bác, rất nhanh đã thú nhận.
Trước giờ, không ai nghĩ rằng người giao hàng tưởng như thật thà chất phác này lại thực chất là kẻ sát nhân tàn độc giết liên tiếp hai cụ già.
Hơn nữa gã còn rất to gan lớn mật, ngày hôm qua liên tục giết hai người, buổi tối lại còn dám ở dưới mí mắt cảnh sát dạo quanh hiện trường, may mắn Bạch Mộng phát hiện ra mối liên hệ trong đó, kéo gã ra.
Nhưng ngẫm lại, gã cũng là người quen thuộc với hoàn cảnh của những ông lão đó, mỗi ngày gã giao đồ ăn đến cho những ông lão cô đơn kia, có lẽ ở trong đó sinh ra chút ân oán.
Trương Lập Kiệt ngồi ở trước bàn, gã bị phơi nắng đến đen thui, trên mũ bảo hiểm có một đường phân giới đen trắng rõ ràng. Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, khe rãnh trên mặt càng lúc càng rõ ràng, cả người trong nháy mắt như già đi mấy tuổi: “Cảnh sát Cố, cả đời người, chỉ có lần này là tôi đi sai đường.”
Cố Ngôn Sâm nhìn người trung niên ngồi đối diện, mở miệng nói: “Chú có thể nói qua về quá trình phạm tội được không.”
Nói đến đây, Trương Lập Kiệt thở dài một tiếng.
“Tình huống nhà tôi các cậu cũng thấy rồi đó, cả đời tôi lao động cực khổ, đến tuổi trung niên thì thất nghiệp, làm nhân viên giao hàng, mỗi tháng cầm một chút tiền lương. Nhưng tôi nào có biết, đối với công việc này, những ông lão đó lại vô cùng kén chọn. Tôi giao thức ăn muộn, họ đánh giá kém, bị đổ chút nước súp, cũng cho tôi đánh giá kém, người bán cho ít đồ, cũng cho tôi đánh giá kém. Mỗi tháng tiền lương của tôi đều bị trừ dựa vào số lần bọn họ khiếu nại, việc thăng chức và tăng lương đều bị ảnh hưởng.”
gã lải nhải nói một ít chuyện, đều là mâu thuẫn giữa gã và những ông lõa kia.
“Hai tháng trước, trời mưa to, Triệu Truyền Văn có đặt một đơn, lúc tôi đi ship đồ, chẳng may bị ngã, chân sưng lên, cả người ướt đẫm, thức ăn cũng bị rơi ra ngoài một ít, tôi hỏi ông ấy, tôi có thể đền tiền đồ ăn, có thể không khiếu nại tôi được không, ông ta nhìn tôi, nhận thức ăn rồi nói, ‘Đây là công việc của anh, tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ cần đồ ăn của tôi.’ Sau đó, ông ta quay người rời đi. Lúc đó, máu trong cơ thể tôi đã lạnh đi phân nửa.”
Nói đến đây, Trương Lập Kiệt nắm chặt nắm đấm.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cho nên chú chỉ vì chút xích mích này mà giết hai người bọn họ.”
Nói đến đây, Trương Lập Kiệt dường như lại trở về hôm qua.
Gã đứng bên cạnh sân ga, lúc ra khỏi cửa, hai vợ chồng gã mới vừa cãi nhau. Bởi vì không có tiền, cháu trai không thể làm phẫu thuật, chỉ có thể dựa vào thuốc.
Gã dậy quá sớm, đầu bịt kín, nhìn Triệu Truyền Văn chen vào trong đám người, đứng ở giữa hàng đầu, bóng lưng kia ở ngay bên cạnh tàu điện ngầm, gần trong gang tấc…
Gã lại nhớ tới lúc Triệu Truyền Văn nói chuyện với mình, cái miệng lạnh lùng kia…
Trương Lập Kiệt nhịn không được nắm chặt nắm tay: “Sáng hôm qua, tôi ngồi tàu điện ngầm đi làm, đến ga tàu điện ngầm, gặp Triệu Truyền Văn. Khi đó trong lòng tôi tràn đầy hận ý… Dựa vào cái gì, tất cả mọi người đều là con người như nhau, nhà ông ta lại thuộc hỗ phá dỡ, nhận được nhiều tiền như vậy. Tôi chỉ ghen tị với ông ta mà thôi! Lúc ấy, đầu óc tôi bị choáng nên mới muốn giết ông ta.”
“Tôi đi… Tôi đi theo sau ông ta! Tôi cố tình trà trộn vào đám đông, lúc tàu gần tới, tôi đẩy… Đẩy ông ta.. Ông ta rơi xuống. Tôi đeo khẩu trang rồi hòa mình trong đám đông rời khỏi ga tàu điện ngầm.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Sau đó tại sao chú lại giết Ngụy Sâm?”
“Tôi vừa mới đến công ty, Ngụy Sâm lại đặt thêm một đơn. Tôi nghĩ, Ngụy Sâm là bạn tốt của Triệu Truyền Văn, hai người bọn họ thường xuyên ở cùng với nhau, nếu như tôi để Ngụy Sâm sống, ông ta nhất định sẽ liên tưởng là do tôi làm. Tôi biết buổi sáng lúc ăn cơm xong, ông ta thường xuyên phải lên ngọn núi kia rèn luyện một chút, tôi mới nghĩ không bằng thử lần nữa…”
Gi ết chết một người, Trương Lập Kiệt bèn nghĩ, nếu như bị phát hiện, dù sao cũng là án tử hình, chi bằng liều một phen.
Hơn nữa sau đó cảnh sát đến điều tra, gã còn diễn kịch trước mấy vị cảnh sát, sắc trời u ám, ngay cả Cố Ngôn Sâm lúc ấy cũng không nhìn ra, vẻ mặt của gã rất khác.
Nghi phạm đã thú nhận, lại là một vụ án mạng liên hoàn được phá, nhưng Cố Ngôn Sâm ngồi đối diện nghi phạm lại không có chút gì gọi là cảm giác thành tựu.
Hắn đã không chọn kết thúc cuộc thẩm vấn.
“Trương Lập Kiệt, quá trình phạm tội mà chú khai nhận là thật, nhưng về động cơ phạm tội, chú đang nói dối.” Cố Ngôn Sâm lấy ra một xấp tư liệu điều tra, đặt trước mặt Trương Lập Kiệt.
“Chúng tôi đã hỏi đồng nghiệp của chú, cũng kiểm tra hồ sơ việc làm của chú, mặc dù có đánh giá xấu, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến công việc và cuộc sống của chú. Mọi người đều nói chú là một nhân viên giao hàng tận tâm. Hơn nữa, ân oán giữa chú và nhưng ông lão này đâu chỉ dừng lại ở đó.”
Cố Ngôn Sâm lật hồ sơ trước mắt, cố gắng để Trương Lập Kiệt cùng nhớ lại.
“Ba năm trước, vào một buổi chiều, Triệu Truyền Văn gọi một phần đồ ăn mang về, lúc đó ông ấy bị say nắng, vừa mới nhận đồ bỗng nhiên ngất xỉu, chuyện này vốn chú có thể mặc kệ, nhưng chú lại gọi người tới, đưa người đến bệnh viện cấp cứu.”
Chuyện này xảy ra khiến Cố Ngôn Sâm cho rằng trong vụ án này nhất định có nguyên nhân khác, nếu Trương Lập Kiệt thật sự là kẻ giết người máu lạnh, như vậy lúc đó, khi xảy ra chuyện này, gã hoàn toàn có thể chọn cách không cứu Triệu Truyền Văn.
Đồng thời, Trương Lập Kiệt cũng là ân nhân cứu mạng của Triệu Truyền Văn.
Trương Lập Kiệt mím môi, gật đầu nói: “Chuyện cậu nói quả thật đã xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra lâu lắm rồi. Triệu Truyền Văn trí nhớ không tốt, căn bản không nhớ ra tôi là ai.”
“Vậy tôi sẽ nói chuyện gần đây vậy, đầu năm nay, Ngụy Sâm bị bệnh thắt lưng, xuống giường đều rất khó khăn, dứt khoát đưa chìa khóa nhà mình cho chú. Ông ấy đã trả chú nửa tháng tiền ăn. Chỉ nhờ chú mang rác xuống cầu thang.”
“Tết hai năm nay, chú còn làm rất nhiều sủi cảo, đến tặng sủi cảo cho từng người già neo đơn thường gọi đồ ăn ngoài. Nói muốn cho bọn họ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình…”
Ánh mắt Trương Lập Kiệt ướt đẫm, cắn răng nói: “Chuyện này tôi làm không hề nhận được một xu, tôi làm như vậy, cũng không nhận được sự hồi báo nào cả! Tôi đối tốt với bọn họ, họ chỉ cảm ơn suông, sau lưng vẫn không hề thông cảm cho sự vất vả của tôi. Tất nhiên tôi sẽ giết họ!”
Cố Ngôn Sâm nhìn về phía gã, giọng nói của hắn nghiêm khắc hơn: “Mặc dù vậy, chú cũng không phải là người tùy ý giết người, hơn nữa chú còn liên tục sát hại hai người.”
Chuyện giết người này, cũng không nhiều người được trả tiền để làm, giữa người tốt và người xấu vẫn cách nhau một khoảng.
Cố Ngôn Sâm nhắc tới những điều này, cũng không phải là đồng tình với hung thủ, gia cảnh bần hàn không hẳn là lý do để phạm tội. Hắn hỏi như vậy bởi vì hắn muốn biết sự thật và chuyện gì đang bị che giấu!