❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Trải nghiệm tất cả những gì họ đã trải qua. (Cập nhật lần 2)◎
Trong phòng thẩm vấn, cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục.
Theo điều tra của cảnh sát, danh tiếng của Triệu Truyền Văn cũng không tốt mấy, ông là một ông già có tính tình cổ quái, không có bạn bè, có tiền, nhưng vô cùng keo kiệt, thích chiếm tiện nghi nhỏ, đối xử với người khác cũng rất hà khắc, ông thường xuyên đến phòng quản lý tiểu khu khiếu nại, chiếm mấy thiết bị công về làm của riêng, sẽ bởi vì chút việc nhỏ không như ý muốn sẽ nổi giận.
Ngụy Sâm tuy danh tiếng tốt hơn ông ta một chút, nhưng cũng chẳng khác nhau là mấy.
Họ cùng nhau đến siêu thị săn đồ giảm giá, bởi vì một vài vấn đề lông gà vỏ tỏi nên rất nhiều người không thích họ.
Mà Trương Lập Kiệt trong miệng mọi người lại là một “người tốt”.
Đối mặt với sự chất vấn của Cố Ngôn Sâm, ngực Trương Lập Kiệt phập phồng, gã ngồi trên ghế thẩm vấn, sắc mặt cổ quái.
Gã dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.
Sau một vài giây im lặng, gã cười khổ: “Cảnh sát à, cậu vẫn còn trẻ. Con người ai rồi cũng thay đổi. Có lẽ tôi đã từng là một người tốt, nhưng bây giờ thì không phải.”
Cố Ngôn Sâm hỏi ngược lại: “Cho nên chú mới hạ thủ giết hai ông lão? Chú có biết chú đã vi phạm pháp luật không!”
Trương Lập Kiệt đã rơm rớm nước mắt, mở miệng nói: “Nửa đêm, tôi bị mất ngủ, nằm trên chiếc giường nhỏ chật chội trong nhà, bên tai truyền đến tiếng ngáy của vợ, nghe thấy tiếng khóc của con trai và con dâu vọng sang. Còn bệnh tim của cháu trai phát tác, không thở được, âm thanh ho khan không ngừng vang lên, vào một đêm như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy, mình làm người tốt cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
Đôi mắt ngấn lệ, bộ mặt của ông dần dần trở nên dữ tợn: “Ý niệm giết người trong nháy mắt đó xuất hiện, tôi không muốn trở thành người tốt nữa!”
Cố Ngôn Sâm đứng lên, hai tay đặt trên mặt bàn khẽ lắc đầu: “Không, đây tuyệt đối không phải động cơ giết người của chú! Chú vì sao lại không nói sự thật.”
Cố Ngôn Sâm đã thẩm vấn nhiều phạm nhân như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy thẩm vấn mệt mỏi như lúc này, loại mệt mỏi này không phải chỉ là bề ngoài, mà là mệt ở trong tâm, hắn rõ ràng cảm nhận được, người trước mắt đang giấu diếm gì đó, nhưng chính hắn lại không hỏi ra được.
Những chiến lược thẩm vấn và phương pháp thẩm vấn trước kia của hắn, toàn bộ đều không áp dụng được cho người trước mắt.
Cố Ngôn Sâm có cảm thấy bất lực, hắn cảm thấy có lẽ mình không tài nào hỏi được ra chân tướng vụ việc.
Động cơ giết người không đủ, đây chính là lỗ hổng lớn nhất.
Triệu Truyền Văn đánh giá kém là việc của hai tháng trước. Sau hôm đánh giá kém đó, họ đã nói chuyện rõ ràng. Khi đó Trương Lập Kiệt cũng không có gì khác thường.
Trương Lập Kiệt đã sớm mang theo dây thừng bên người, lang thang ở ga tàu điện ngầm, chờ Triệu Truyền Văn xuất hiện, đây không phải là vô ý giết người, mà chính là cố ý giết người.
Hắn tiếp tục gây áp lực cho Trương Lập Kiệt.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chú giết người vì tiền à? Có ai nói với chú là sau khi giết người, họ sẽ đưa tiền cho chú đúng không?”
Nhắc tới vấn đề này, Trương Lập Kiệt dựa vào ghế thẩm vấn, bỗng nhiên bật khóc: “Cậu cảnh sát, cậu buông tha cho tôi đi. Tôi đã thú nhận tội ác của mình rồi, tại sao cậu vẫn không tin điều đó?”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có phải chú bị người khác xúi giục hay bị đe dọa gì đó đúng không? Nếu chú có lý do, phải nói rõ với cảnh sát thì mới xin giảm án được. Dựa vào hành vi phạm tội và lời thú tội của chú, chú có thể sẽ bị tuyên tử hình.”
Từ trước đến giờ, hình phạt tử hình luôn đủ cứng rắn để răn đe phạm nhân.
Sắc mặt Trương Lập Kiệt trắng bệch lắc đầu, cắn chặt răng: “Tôi không nói dối, chuyện này không có nội tình gì cả. Tôi đã giết người, tôi chấp nhận nhận án tử hình!”
Cố Ngôn Sâm nói: “Chú không nghĩ đến gia đình mình à? Vợ của chú sẽ ra sao nếu như nghe tin chú bị kết án tử hình? Còn cháu của chú nữa? Chú không muốn gặp lại nó nữa sao?”
Lúc dẫn Trương Lập Kiệt đi, hắn cảm nhận được, tình cảm Trương Lập Kiệt dành cho đứa nhỏ rất nhiều.
Dưới áp lực nặng nề, Trương Lập Kiệt sụp đổ, ông che mặt, gào khóc, người đàn ông đến tuổi trung niên này vô cùng chật vật, khóc không thành tiếng.
Nhưng ông ta vẫn cắn chết không buông.
Cuối cùng, ông ta vẫn không chịu khai ra: “Cậu cảnh sát, những gì nên nói đều đã nói, trong bản ghi lời khai tôi sẽ nói rõ tình huống cụ thể tôi giết người. Đối với những chuyện khác, tôi không có gì để nói cả. Cậu làm ơn để tôi yên đi, tôi cảm thấy rất mệt mỏi.”
Cảnh tượng này hết sức quỷ dị, cảnh sát liều mạng muốn cứu phạm nhân trước mắt, phạm nhân lại nóng lòng thú nhận tội ác, yêu cầu sớm được phán quyết.
Sau khi Trương Lập Kiệt ký tên vào tờ khai, Cố Ngôn Sâm từ trong phòng thẩm vấn đi ra, đến phòng quan sát bên cạnh.
Thẩm Quân Từ đang ngồi trên ghế, dựa vào thắt lưng, trong tay cầm chén trà yên tĩnh uống trà.
Cố Ngôn Sâm thở dài một tiếng, ném hồ sơ vụ án lên bàn: “Sao lại là kết quả như vậy chứ, anh vẫn không tìm được người đằng sau giật dây.”
Thẩm Quân Từ nói: “Anh đã cố hết sức rồi.”
Cố Ngôn Sâm lại có cảm giác thất bại.
Hắn ngồi đối diện Thẩm Quân Từ, gác đôi chân dài lên bàn bên cạnh, dùng ngón tay ấn ấn mi tâm.
Hắn cảm thấy mệt mỏi.
Gần đây, chuyện này không phải hiếm.
Mấy chuyện kiểu như vậy, họ đã tiếp xúc ít nhất là ba vụ.
Quá trình phạm tội không quá phức tạp cũng chẳng có gì kì quái, người phạm tội có nhân thân rất tôi, chưa từng có tiền án tiền sự, đều là phạm tội lần đầu, nhưng bọn họ lại dùng thủ đoạn giết người vô cùng đáng sợ, chỉ chuyên giết những người gia neo đơn.
Trong số những hung thủ bắt về, có một bà mẹ vừa sinh con thứ hai, có một kế toán mới bị sa thải, bây giờ cộng thêm một Trương Lập Kiệt, một nhân viên giao đồ ăn bình thường.
Đây là những người bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ giết người, nhưng lại có hành vi giết người vô cùng tàn bạo.
Như thể trong một khoảnh khắc nào đó, họ bị quỷ dữ chiếm đoạt thân xác vậy.
Một khi đã bắt được bọn họ, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nhận tội, đối với hành vi phạm tội thú nhận không hề kiêng dè, nhưng về động cơ giết người, lại không thể nào nói rõ ràng ra được.
Gần như đều không phải là xúc động giết người, mà là lên kế hoạch đã lâu, người phạm tội rất bình tĩnh, giống như oán hận cứ chất chồng lên nhau, dần dần tích lũy lại, cho đến khi đạt tới giới hạn, bỗng nhiên nổ tung, sinh ra tội ác.
Trong lòng những hung thủ đó có thể có một con quái vật, nhưng hắn không thể nào miêu tả được chân dung tâm lý của những hung thủ này.
Thẩm Quân Từ an ủi hắn: “Chúng ta thử xem xét lại toàn bộ vụ án, xem có bỏ sót thứ gì không.”
Ban đầu bọn họ nhớ phải điều tra những vụ án này, là do đêm đó Mộc Hân đến tìm bọn họ nói những lời kia.
Dựa theo cách nói của Mộc Hân, trong thành phố Bến Viễn có thể có những trường hợp tử vong mà mọi người không hề hay biết.
Sau khi Cố Ngôn Sâm nói lại với cục trưởng Đinh, bọn họ mới đem kết quả thống kê tử vong mấy năm trước ở Bến Viễn tiến hành tổng kết lại.
Mấy ngày đó, Cố Ngôn Sâm lúc nào cũng đắm mình trong những con số đó.
Người ta thường viết ra nhiều con số khác nhau, nhưng những con số trước mặt hắn lại khác, bởi vì đằng sau mỗi con số là một cuộc đời.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy, sự thay đổi của con người cũng giống như sự trao đổi chất của tế bào.
Trẻ sơ sinh được sinh ra, người già thì chết đi, mỗi năm thành phố này đều có hàng chục ngàn người chết tự nhiên, đất nước có gần 10 triệu người chết, đây là một con số khổng lồ.
Sau đó, hắn đã phát hiện ra một số hiện tượng kỳ lạ.
Trong những năm gần đây, số người chết tăng lên qua các năm. Mãi cho đến khi cục trưởng Đinh nhậm chức, xu hướng tăng trưởng mới bắt đầu chậm lại.
Cố Ngôn Sâm chú ý tới một chỉ số vô cùng bất thường.
Đó là số ca tử vong ở người cao tuổi trên 70 tuổi, cho dù đó là giết người, tai nạn hay tử vong tự nhiên, tỷ lệ tử vong tăng 50%, trong khi số người từ 80 đến 100 tuổi đã tăng 3%.
Hắn ban đầu còn nghĩ sự gia tăng này là do dân số già hóa.
Nhưng sau đó, họ đã so sánh tỷ lệ tử vong của người cao tuổi ở một số thành phố có cùng dân số với Bến Viễn thì thấy rằng, tỷ lệ tử vong của người cao tuổi ở những thành phố này không tăng lên rõ rệt.
Con người có thể nói dối, nhưng những con số thì không.
Nói cách khác, trong thành phố của bọn họ thực sự có người cố ý giết những người già này.
Gần đây, Cục trưởng Đinh cũng bắt đầu yêu cầu các chi cục kiểm tra người già neo đơn trong khu vực trực thuộc, tiến hành đăng ký, đến tận nhà thăm hỏi.
Bình thường không điều tra thì không biết, lần này tiến hành điều tra, mọi người mới phát hiện ra những người già neo đơn này, rất nhiều người ở trong khu vực mù của cộng đồng. Điều tra ra mới thấy có rất nhiều vấn đề phát sinh.
Không giống như những người lớn tuổi có con cái hoặc đến nhà dưỡng lão. Nhiều người già ở một mình, không có con cháu gì cả, sống lặng lẽ chẳng ai quan tâm.
Tự mình đi mua thức ăn, nấu ăn ăn một mình.
Khi ốm đau cũng chẳng có ai chăm sóc, tự mình đi đến bệnh viện.
Có thể trước sáu mươi tuổi, những điều này cũng chẳng tính là gì, nhưng khi tuổi tác dần cao lên, thân thể càng ngày càng yếu, trí nhớ cũng càng ngày càng kém. Có thể sẽ ngủ một giấc rồi chẳng bao giờ tỉnh lại, hoặc có thể trượt chân một cái cũng mất mạng.
Họ tất bật cả một đời, đến cuối đời, lại giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
Sau đó, Tổng cục quản lý bắt đầu yêu cầu các chi cục theo dõi, truy tìm các trường hợp người già tử vong.
Sau khoảng thời gian này, trên tay bọn họ đã có mấy vụ án, càng điều tra lại càng cảm thấy kì quái.
Nhìn mấy phần hồ sơ ở trước mắt, Cố Ngôn Sâm bắt đầu suy nghĩ.
Đây có phải là sự thật mà Kim Duyệt Văn đã phát hiện ra không?
Cái chết của Kim Duyệt Văn, quỹ tài sợ, cái chết của những người già neo đơn, kẻ giết người…
Những thứ này như những dấu chấm nhỏ, dần dần có thể nối liền thành một đường thẳng, có người đang mưu đồ tài sản của những người già này?
Nhưng đây cũng chỉ là lý luận của hắn, không có bất kỳ bằng chứng chứng minh nào, hơn nữa ở trong đó hình như vẫn còn thiếu một liên kết trọng yếu.
Bằng cách nào để thuyết phục được một người sẵn sàng giết người cho họ.
Cố Ngôn Sâm cũng không rõ ràng cho lắm, điểm mấu chốt kia chẳng lẽ là Trúc Mộng Sư sao?
Liệu đây có phải là tội xúi giục?
Hắn còn nhớ rõ trong vụ án trước, Triệu Mộng An sau khi bị xúi giục mới phạm phải tội ác không thể tha thứ, nhưng trong lòng Triệu Mộng An có một mặt ác.
Hung thủ của những vụ án này lại bất đồng, những hung thủ này cho dù không phải là người tốt tuyệt đối, nhưng ít nhất đều là người bình thường.
Ngay cả khi có sự cám dỗ của tiền bạc, người bình thường cũng biết rằng giết người là phải trả giá.
Xúi giục, tẩy não, thao túng tâm lý, những từ này nói thì đơn giản, nhưng làm được lại rất khó, đặc biệt là lại dùng để tẩy não của nhiều người như vậy.
Chuyện giết người và bán hàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, dù sao bán hàng là cầu tài, ai cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng, rất khó làm ra hành vi giết người.
Giống như việc có ai đó nói: “Tôi có thể khiến bạn sẵn lòng giết người.”
Đa phần mọi người nghe xong nhất định sẽ cười nhạt, cho rằng đây là điều viển vông.
Vậy thì đến tột cùng có năng lực gì, có thể khiến cho một người bình thường, mất đi lý trí, biến thành ma quỷ? Thứ gì mà lại khiến bọn họ biến bản thân thành tử sĩ giết người không chớp mắt, hơn nữa sau khi giết người còn thản nhiên đối mặt với án tử hình, lại còn có thể miệng kín như bưng đây?
Cố Ngôn Sâm nhíu mày suy tư.
Nếu không biết sự thật đằng sau những vụ án này, không biết động cơ đằng sau những kẻ giết người này, bọn họ không thể biết được chân tướng, càng không thể ngăn chặn được những vụ án giết người tiếp theo.
Trong khi Cố Ngôn Sâm đang suy nghĩ, Thẩm Quân Từ vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh, cậu cúi đầu uống một ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Tôi có ý tưởng…”
Cố Ngôn Sâm nghiêng tai nghe cậu nói, mỗi khi hắn cảm thấy mình đi vào ngõ cụt, sẽ đi nghe suy nghĩ của người khác, có lẽ sẽ giúp hắn mở rộng được tư duy.
Thẩm Quân Từ dùng ngón tay thon dài, vuốt v e mép chén.
“Đầu tiên tôi cảm thấy, ý niệm giết người của những người này xuất phát từ nội tâm của bọn họ. Cho nên đây chắc hẳn không phải là người được thuê để giết người, nói cách khác, những người này đều là tự nguyện giết người.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu, đồng ý với việc này.
Trong quá trình thẩm vấn những kẻ giết người, hắn cũng đưa ra được kết luận này.
Nghi phạm có năng lực tự chủ, người chết là mục tiêu mà họ lựa chọn, phương thức phạm tội, thời gian phạm tội đều do bọn họ tự quyết định, đối với người chết, bọn họ cũng cảm thấy có áy náy, bọn họ cũng biết giết người là phải trả giá.
“Tôi thấy, bọn họ khả năng đã bị tẩy não, sau khi tẩy não, coi chuyện giết người là một sứ mệnh của mình, coi đó là phương pháp giải quyết vấn đề, thậm chí là…”
Thẩm Quân Từ nói đến đây thì dừng lại, cậu cố gắng tìm kiếm từ ngữ trong não, dùng để hình dung ra loại cảm giác cổ quái này.
Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Giống như kiểu họ đang làm nhân viên, và phải hoàn thành KPI của mình vậy.”
Nói xong những lời giật gân này, trên mặt Thẩm Quân Từ lại là vẻ bình tĩnh.
Cố Ngôn Sâm trầm tư, điểm này hắn cũng đã phát hiện ra, khi hắn nhắc tới chuyện có người bỏ tiền ra thuê, những người đó không hề phản bác, cũng không tỏ vẻ đồng ý.
Điều này không giống như phản ứng của những kẻ giết người được thuê.
Những kẻ giết người được thuê, ngay cả khi vô tình, cũng sẽ bộc lộ ra một cảm xúc: Giết người đúng luật thì sao? Ít ra thì cũng được trả thêm tiền.
Nhưng trong phản ứng của những hung thủ này, không có điểm này.
Nói cách khác, trong lời nói của bọn họ, không có một loại cảm giác vì tiền mà giết người.
Cho nên đây cũng không phải chỉ là giết người đơn thuần.
Cố Ngôn Sâm cũng khó có thể hình dung cảm giác kỳ quái này, giống như, cho dù hành vi giết người của bọn họ sinh ra là do tiền bạc, cũng là tiền công lao động của bọn họ, là thuận lý thành chương, là lẽ đương nhiên.
Có lẽ Thẩm Quân Từ cũng có cảm giác tương tự, cho nên cậu mới dùng từ “KPI giết người”.
Thẩm Quân Từ tiếp tục: “Từ những thông tin hiện có, hung thủ đều là những người bình thường không giàu có, tôi cảm thấy bọn họ sẽ muốn làm một chuyện gì đó, để cải thiện cuộc sống của mình.”
Cố Ngôn Sâm theo suy nghĩ của cậu phân tích: “Như vậy có thể được bạn bè giới thiệu, đến một vài bữa tiệc, tham gia một số hoạt động, hoặc là… Tìm một công việc bán thời gian.”
Thẩm Quân Từ gật đầu nói: “Anh nói không sai, những người này trở thành hung thủ, tôi không nghĩ đó là chuyện ngẫu nhiên, bọn họ nhất định đã trải qua chuyện gì đó, mới trở thành bộ dáng hiện tại, làm ra những chuyện như vậy, cho nên chúng ta có một phương pháp có thể tiến hành chứng thực…”
Cố Ngôn Sâm nghe đến đó, mới phản ứng lại, lông mày hắn giãn ra, đôi mắt thâm sâu.
“Chúng ta có thể trải nghiệm tất cả những gì họ đã trải qua.”
Thẩm Quân Từ gật đầu.
Đó là cách tốt nhất để tìm ra những gì đã xảy ra.