Tên thanh niên cầm dao đang tức giận la hét Giang Nguyên, thấy dưới nòng súng của Lý thiếu mà Giang Nguyên vẫn dám động thủ, đầu lưỡi y lập tức cứng đờ, đứng sửng ra. Trong lúc y còn sửng sốt, con dao trong tay y đã bị Giang Nguyên cướp đi, sau đó đưa tay cầm cổ tay đối phương quẳng qua vai. “Thịch” một tiếng, tên thanh niên cầm dao bị Giang Nguyên quẳng ngã trên mặt đất rên hừ hừ một lúc lâu sau vẫn chưa thể bò dậy. Lúc này Giang Nguyên không hề chần chừ. Hắn lại xoay người lao về phía một người khác, đây là người đang cầm chai bia bị Giang Nguyên làm bị thương cổ tay. Đôi mắt gã vừa lóe lên hung quang nhìn Giang Nguyên, vốn gã nghĩ rằng Lý thiếu đã rút súng ra, người nọ chắc chắn không dám động thủ nữa. Gã đang chờ để lấy lại những gì mình đã chịu. Ai ngờ tên này bất chấp tất cả quật ngã huynh đệ của mình, sau đó còn xông về phía mình. Tên thanh niên cầm chai bia há to miệng, vất vả lắm mới phản ứng lại. Gã rống lớn một tiếng, quơ nắm tay, đang định liều mạng với Giang Nguyên. Ai ngờ nắm đấm của gã còn chưa đánh qua đã bị một đấm của Giang Nguyên đấm vào mặt, gã lập tức cảm thấy trước mắt là cả một bầu trời sao, sau đó ngã ngửa xuống. - Mày... Mày... Đừng qua đây... Đừng qua đây... Còn qua đây, tao sẽ nổ súng... Tôi nổ súng đấy... Lý thiếu vốn định cầm súng ra hù dọa người ta. Gã tưởng sau khi đối phương nhìn thấy súng của mình chắc chắn sẽ không dám động thủ nữa. Nhưng giờ gã thấy hai người của mình đều bị đối phương đánh ngã, gã lập tức hoảng hốt. Gã thật sự không ngờ đối phương không hề sợ khẩu súng trong tay mình. Hai mắt Giang Nguyên hơi híp lại, nhẹ nhàng mà cười lạnh một tiếng. Sau đó hắn lại lao về phía Lý thiếu. Giang Nguyên thấy người khác cầm súng còn dám xông lên, những người bên cạnh bị dọa đến mức kêu lên. Lý thiếu nọ cũng bị hù dọa, thấy hai mắt Giang Nguyên lạnh lẽo lao đến liền vô thức cướp cò súng. Có điều gã vừa mới cướp cò, Giang Nguyên đã đến trước mặt gã, đưa tay ra một túm một vặn đã gập được cổ tay Lý thiếu, đồng thơi đưa tay cướp khẩu súng trong tay gã, sau đó đè Lý thiếu trên mặt đất. - Thả tao ra, thả tao ra, mày có biết tao... Lý thiếu bị Giang Nguyên đè ngã xuống đất liền liều mạng giãy dụa, tức giận kêu lên. Giang Nguyên nghe thấy thằng nhãi này còn như vậy trong lòng không kìm được lửa giận, dùng sức vặn cánh tay Lý thiếu khiến gã đau đến mức ngậm mồm kêu oai oái. Lúc này Giang Nguyên mới tiến đến bên tai Lý thiếu, lạnh giọng nói: - Không muốn hại chết Cục trưởng Lý thì câm miệng lại cho tôi... Sao Cục trưởng Lý lại có đứa con ngu như cậu chứ. Mặc dù Lý thiếu đã uống khá nhiều rượu như người này coi như vẫn còn tỉnh táo. Gã nghe thấy Giang Nguyên biết cha mình, còn nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút sửng sốt, há miệng định nói nhưng lại bị Giang Nguyên tát cho một cái. Một tiếng “chát” giòn tan vang lên, Lý thiếu đau đến mức suýt chảy nước mắt. Nhưng gã thấy bộ dạng hung ác kia của Giang Nguyên rốt cuộc cũng không còn dám nói lung tung. Giang Nguyên dùng đầu gối đè tay Lý thiếu, vừa đưa tay vào trong túi lấy di động, vừa bí mật bỏ khẩu súng vào trong túi, sau đó cao giọng quát mắng: - Đem súng đồ chơi ra mà cũng dám dọa người ta à. Sau khi nói xong, Giang Nguyên khẽ nhíu mày suy nghĩ. Trong trí nhớ khủng bố của hắn bắt đầu hiện lên một dãy số, sau đó hắn nhanh chóng bấm dãy số kia. - Tít... tít... tít... Sau vài tiếng chuông, đầu bên kia truyền đến một giọng trầm thấp: - Xin chào, tôi là Lý Diệc Dương. - Cục trưởng Lý... Tôi là Giang Nguyên! Sau khi Giang Nguyên báo tên của mình, hắn không đợi Cục trưởng Lý lên tiếng, liền thấp giọng nói: - Cục trưởng Lý, con trai anh xảy ra chuyện ở phố Hoa Mai đường Văn Các. Cậu ta uống rượu dẫn người chém bị thương vài sinh viên, hơn nửa còn nổ súng. Tôi đã khống chế người... súng tôi cũng cướp lại và nói với người khác là súng giả, không cho cậu ta nói lung tung... Có lẽ cảnh sát sắp đến rồi, anh mau chóng sắp xếp đi, sau đó cho người đến chỗ tôi lấy súng! Giang Nguyên vừa nói xong những lời đó thì nghe thấy đầu bên kia có tiếng động lục tìm đồ, sau đó hắn nhanh chóng nghe thấy giọng nói có chút căng tẳng của Cục trưởng Lý: - Được, được... Giang Nguyên, cảm ơn cậu, cậu giúp tôi trấn thủ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại sắp xếp... Sau khi dứt lời, Cục trưởng Lý trầm giọng nói cảm ơn lần nữa rồi mới gác máy. Giang Nguyên cúp điện thoại, ở phía xa đã mơ hồ truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Hắn vội vàng thấp giọng nói với Lý thiếu đang đau đớn dưới chân: - Thằng ngu, chốt an toàn của súng còn chưa mở mà dám cầm đi dọa người. Tôi mà có thằng con như cậu đã tát chết từ lâu rồi. Nhớ kỹ đừng có mà nói lung tung, nếu không chẳng những cậu xong đời, Cục trưởng Lý cũng sẽ xong đời, biết không hả? Lúc này Lý thiếu đã bắt đầu tỉnh táo lại, cũng đã nghe thấy cuộc điện thoại kia của Giang Nguyên. Gã lập tức giật mình, sau đó liền toát mồ hôi lạnh. Ngày thường gã ỷ vào thân phận của cha mình nên mấy tên côn đồ xung quanh đều rất cung kính gã. Chúng thường mời gã đi uống rượu ăn chơi, kết giao với đám bạn xôi thịt. Hôm nay ở nhà, gã nhận được điện thoại của hai tên bạn này mời gã đi uống rượu, đúng lúc hôm nay cha gã ở nhà ngủ sớm, gã liền thuận tay cầm súng của cha mình đi, định đùa giỡn thị uy trước mặt đám bạn.