Nhưng gã quên mất, thứ này chỉ có thể lén cho người ta xem. Ban nãy gã uống nhiều, vài câu không hợp đã đánh nhau với người ta. Gã đánh hăng máu cho nên mới rút súng ra thị uy. Chuyện này mà truyền ra ngoài... Gã biết rõ hậu quả sẽ như thế nào! - Đừng nhúc nhích... Giang Nguyên thấy Lý thiếu đã tỉnh táo liền trầm giọng dặn dò. Hắn vội vàng đứng dây kéo hai tên vừa mới bò dậy khỏi mặt đất lại với nhau, tiện tay bứt một đoạn dây thừng của lều bạt bên cạnh buộc hai tên lại để ngăn hai tên này thừa cơ bỏ chạy. Giang Nguyên hiểu rõ tình hình hôm nay rất có thể sẽ gây phiền phức lớn cho Cục trưởng Lý. Ở đây có rất nhiều người chứng kiến việc này, việc con trai anh ta đánh người trọng thương là chuyện không thể trốn được. Nhưng nếu còn thêm chuyện gã nổ súng thì tính chất lại hoàn toàn khác. Giờ khắp nơi đều đang chỉnh đốn tác phong cán bộ, giờ lộ ra chuyện này Cục trưởng Lý sẽ bị dính tội chắc rồi. Mấy ngày nay Giang Nguyên cũng có nghe vài tin tức của Cục trưởng Lý này. Danh tiếng của anh ta ở Hà Tây khá tốt, cộng thêm hắn nợ Cục trưởng Lý này một nhân tình, cho nên Giang Nguyên không muốn Cục trưởng Lý này bị ngã. Cho nên, Giang Nguyên mới hành động như vậy. Hắn nói đem súng đồ chơi đi dọa người, lại cột hai tên côn đồ này lại. Chỉ cần ba tên trước mặt không nói lung tung, Cục trưởng Lý này không mất bình tĩnh, sắp xếp tốt mọi chuyện thì việc này cũng không phải không có cách cứu vãn. Như thế là hắn đã trả lại Cục trưởng Lý một nhân tình. Hơn nữa sau này Cục trưởng Lý còn phải nhớ đến nhân tình lớn này của Giang Nguyên, cho nên Giang Nguyên phải dốc hết sức. Sau khi cột ba người này lại, Giang Nguyên bước nhanh đến trước mặt Triệu Vân Cường đầu đầy máu tươi. - Thầy Giang... Lúc này Triệu Vân Cường đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Giang Nguyên bước tới. Trên mặt cậu lộ ra một tia xấu hổ, cúi đầu nói. Giang Nguyên khẽ cau mày nhìn vết thương trên đầu Triệu Vân Cường. Vết thương này không lớn lắm, vị trí trên đỉnh đầu, có lẽ là bị rách da. Nhưng da đầu là nơi có rất nhiều mạch máu cho nên mới dẫn đến chảy máu nhiều như vậy. Hắn lập tức trầm giọng hỏi: - Đầu có bị vật gì đụng vào không? - Không ạ... Ban nãy chỉ bị chai bia quẹt qua... Triệu Vân Cường vội vàng đáp. - Ừ... Nghe thấy vậy, Giang Nguyên thầm thở phào nhẹ nhỏm, sau đó hắn lại vội vàng đi xem hai người bị thương khác. Vừa nhìn thấy hai người, Giang Nguyên cũng biết là sinh viên năm tư khoa lâm sàng như không nhớ tên. Sinh viên bị dao đâm bị thương khá nghiêm trọng, trên lưng bị thương ba bốn chỗ, tuy nhiên may là không bị thương đến mạch máu lớn nào. Chỉ có sinh viên ngã trên đất kia, trên bụng bị đạp hai đạp, bị thương phần bụng. Lúc này sắc mặt cậu ta hơi tái nhợt, không biết có bị thương gì đến tỳ tạng không. Nếu bị thương đến tỳ tạng thì sẽ phiền phức. Tuy nhiên lúc này trong tay Giang Nguyên cũng chẳng có thuốc gì, chỉ có thể bảo hai người nằm im đừng cử động, chờ xe cứu thương sắp đến. Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến đầu phố Hoa Mai. Mấy cảnh sát sắc mặt không được tốt cho lắm bước vào trong, vừa nhìn thấy hai người bị cột, còn cả Lý thiếu đang bò trên mặt đất, ba người trong số đó lập tức móc còng tay ra, còng ba người lại, sau đó họ nhanh chóng dẫn lên xe cảnh sát. Một cảnh sát rõ ràng là dẫn đầu đội sau khi nhìn thấy Giang Nguyên liền bước đến, cẩn thận nhìn ba sinh viên bị thương, mắt giật giật. Lúc này anh ta mới bước đến bên cạnh Giang Nguyên, mỉm cười đưa tay bắt tay Giang Nguyên, nói: - Chào anh, bác sĩ Giang. Tôi là Trương Dư Minh, là Phó đồn trưởng của đồn công an đường Văn Các. Lát nữa chúng tôi vẫn cần bác sĩ Giang phối hợp điều tra với chúng tôi một chút! Sau khi nói xong, anh ta lại thấp giọng nói: - Cục trưởng Lý đã gọi điện thoại, tôi sẽ sắp xếp! Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói: - Khi nào xe cứu thương sẽ tới? - Lúc chúng tôi xuất phát bên đó cũng xuất phát, có lẽ sắp rồi... Trương Dư Minh vội vàng nói: - Yên tâm, các sinh viên bị thương, chúng tôi sẽ dặn dò bệnh viện cố gắng chữa trị! - Được... Lúc này Giang Nguyên đã lờ mờ nghe thấy tiếng xe cứu thương, liền gật đầu, nói: - Tôi đi dặn dò mấy sinh viên kia xong sẽ đến! Dứt lời, Giang Nguyên liền đi đến trước đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, đưa mấy trăm tệ cho một nam sinh viên đi tính tiền. Sau đó hắn cười nói với đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng: - Không sao... Mọi người về trước đi. Tôi còn phải sắp xếp cho đám Triệu Vân Cường... - Được... Lý Tiểu Vũ thấy viên cảnh sát kia rất khách sáo với Giang Nguyên trong lòng cũng đỡ lo, sau đó cô cùng đám sinh viên rời đi trước. - Đến đây... cẩn thận một chút. Trên bụng cậu ta bị đánh mạnh, có thể bị thương đến nội tạng... Lúc này xe cứu thương cũng đến, Giang Nguyên cẩn thận chỉ huy các bác sĩ và y tá nâng cáng. Vốn bác sĩ kia nghe thấy có người ở bên cạnh hoa chân múa tay thì rất không vui. Nhưng khi gã ngẩng đầu lên nhìn thì cảm thấy người đeo kính này hình như rất quen. Gã cau mày vài lần, sau đó cười, gật đầu nói:
- A... là bác sĩ Giang à? Sao cậu lại ở đây?