Bồi bàn cẩn thận phiên dịch nói. Giang Nguyên cười cười, đột nhiên nói: - Ne sest pas relié...... Mọi người nghe thấy Giang Nguyên cũng ê â một câu, liền sửng sờ. Nhưng ông chủ kia nghe thấy Giang Nguyên nói vậy rất vui mừng, dùng tiếng Trung không được lưu loát nói: - Anh biết tiếng Pháp, thật sự tốt quá... mời... mời ngài thử chai này.... Dứt lời anh ta nhận chai rượu mới từ tay bồi bàn, cẩn thận mở ra. Sau đó anh ta tự mình rót cho Giang Nguyên một ít rồi đưa tay nói: - Xin mời... Giang Nguyên nghe thấy ông chủ này trọ trẹ nói tiếng Trung liền cười gật đầu, sau đó hắn cầm ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ. Sau đó hắn lại ngửi ngửi, rồi đưa lên mép nhẹ nhàng nhấp một cái, ngậm trong miệng một lát, lại chậm rãi nuốt xuống. Giờ hắn mới mỉm cười hài lòng gật đầu nói: - Cảm ơn... Chai này rất ngon! - Oh yeah... Ông chủ nghe thấy Giang Nguyên nói vậy rất vui mừng, đưa ngón tay cái lên nói: - Ngài đúng là một người thực sự hiểu rượu... Dứt lời, anh ta lại cẩn thận rót cho Tuyên Tử Nguyệt một chút mới nói: - Được rồi, mời hai vị từ từ dùng... Chúc hai người dùng bữa vui vẻ! Giang Nguyên thấy đối phương rời đi mới cười gật đầu nói: - Ông chủ này không tệ... - Sao? Khách khí với anh là anh nói người ta không tệ à? Lúc này Tuyên Tử Nguyệt bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi cười nói. Giang Nguyên khẽ mà cười cười, nói: - Ông chủ này có thể chạy đến Vân Giang mở một nhà hàng là rất giỏi rồi, nên đương nhiên anh ta cũng rất hiểu rượu... Chai rượu được đưa đến là vừa khéo. Đợi thêm nửa tiếng nữa, mùi vị sẽ càng tuyệt hơn! - Nói vậy xem ra anh rất hiểu về rượu vang... Lúc này Tuyên Tử Nguyệt khá tò mò. Tuy cô sớm đã biết Giang Nguyên không phải người bình thường, nhưng hôm nay hắn vẫn khiến cô hơi ngạc nhiên. - Cũng tạm... Chỉ thường xuyên uống rượu với một nhóm người, bọn họ thích uống mạnh rượu. Tôi thì thích rượu vang ôn hòa hơn một chút. Uống nhiều nên cũng hiểu đôi chút, hơn nữa càng lúc khẩu vị càng kén chọn... Giang Nguyên lại bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhún vai nói: - Đây là một thói quen không tốt... - Ừ... khá không tốt... Nuôi cái miệng kén chọn quá, sau này muốn nuôi tiếp cũng khó! Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên nhẹ nhàng nhấp rượu vang, trong mắt tràn đầy cảm giác thỏa mãn liền mỉm cười nói. Bàn bên trái, lúc này vẻ mặt gã thanh niên kia xanh mét. Gã luôn chú ý bên này. Ban nãy sau khi gã nghe thấy Giang Nguyên đối đáp với ông chủ kia mới biết lần này mình đã mất sạch thể diện rồi. Vốn gã chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của người đẹp bên kia, không ngờ lại khiến mình xấu mặt. Tuy người đẹp kia không thèm liếc mắt nhìn gã lấy một cái, nhưng vẫn khiến gã cảm thấy mất sạch mặt mũi. Gương mặt gã xanh mét đến mức ngay cả cô gái đối diện lúc này cũng vội vã vùi đầu dùng bữa, không dám lên tiếng nữa. Dĩ nhiên Giang Nguyên sẽ không để ý đến những người này. Hắn vừa uống rượu nói chuyện với Tuyên Tử Nguyệt vừa chờ đồ ăn. Ăn đồ ăn Pháp tương đối tốn thời gian cho nên hắn cũng không vội, cứ tùy tiện trò chuyện với Tuyên Tử Nguyệt, thỉnh thoảng cũng vô tình hỏi vài vấn đề. Tuy Tuyên Tử Nguyệt không nói rõ ràng nhưng Giang Nguyên cũng biết đại khái về cô. Hình như gia đình cô khá lớn, cha có vài anh em, cô có rất nhiều anh em họ, hơn nữa hình như cô thuộc dòng trưởng nhất. Giang Nguyên nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt nói chuyện không kìm được cảm thán. Gia đình như vậy xuất hiện nhiều trước thời Dân quốc. Trung Quốc hiện tại thật sự rất hiếm thấy. Quả là một gia tộc gốc gác lâu đời, nếu không không thể nào có được công pháp như vậy, hơn nữa còn khiến Tuyên Tử Nguyệt còn trẻ như vậy mà có thể lái được Maserati. Nghĩ tới đây, Giang Nguyên cũng không kìm được cảm thán. Đây quả là thời đại con ông cháu cha.
- Mùi vị cũng khá!