Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 175 anh có biết tôi là ai không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó cũng nhẹ nhàng than một câu. Lúc này, gã thanh niên bên cạnh cuối cùng không kìm được nữa, ngoắc bồi bàn đến nói: - Cho tôi một chai Latour như vậy! - À... Bồi bàn này quay đầu thoáng nhìn sang bàn Giang Nguyên, đột nhiên xin lỗi cười nói: - Xin lỗi... Latour 93 đã hết rồi, 95 có được không ạ? - Hết? Sao họ uống thì có, còn tôi uống thì hết? Thế này là thế nào? Gã thanh niên này vốn đang cảm thấy mất mặt, lúc này rốt cuộc cũng bạo phát, tức giận nói với bồi bàn. - Rất xin lỗi... Chúng tôi thật sự đã hết Latour 93. Xin ngài nhỏ tiếng một chút... Đừng làm phiền những vị khách khác! Bồi bàn thấy gã thanh niên này đột nhiên lớn tiếng nổi giận vội vàng nhỏ giọng giải thích nói. - Anh có ý gì? Người khác uống thì có, hơn nữa còn có cả hai chai, nói đổi là đổi, sao đến tôi lại không có... Hôm nay các người phải giải thích với tôi cho rõ ràng. Nhà hàng này của các người có còn muốn mở cửa nữa không.. Lúc này vẻ mặt gã thanh niên âm trầm, chỉ vào bồi bàn tức giận nói: - Gọi ông chủ của anh ra đây cho tôi... Thấy bộ dạng quyết không chịu buông này của gã thanh niên, bồi bàn không còn cách nào khác. Anh ta thấy các vị khách xung quanh bắt đầu chú ý sang bên này, đành phải gật đầu nói: - Được... Mời ngài ngồi xuống trước... Giờ tôi lập tức đi mời anh ấy đến... Nhìn bộ dạng này, Giang Nguyên thấy hơi dở khóc dở cười, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói: - Mọi người đều nói hồng nhan họa thủy... Xem kìa... Cô không những gây họa cho tôi mà còn gây họa cho ông chủ nhà hàng rồi. - Đi... Không muốn ăn thì đi nhanh... Chưa từng thấy anh ăn nói như vậy đấy! Tuyên Tử Nguyệt lộ chút giận dỗi, nũng nịu nói. - Haha... Tôi cứ không đi đấy. Có cơ hội tốt như vậy, không ăn thì phí lắm... Giang Nguyên nhìn bộ dạng giận dỗi của Tuyên Tử Nguyệt thì bật cười. Cô nhóc này cười nhiều như vậy, lần này coi như mình lấy lại được chút vốn rồi. Gã thanh niên bên cạnh đang nghẹn một bụng tức, mặt xanh mét. Gã nghe thấy bên này cười thì cuối cùng liền bộc phát, đứng dậy, chỉ vào Giang Nguyên quát mắng: - Anh cười cái gì, có gì hay ho chứ... Anh có biết tôi là ai không? - Ớ?! Giang Nguyên nhìn thấy có người chỉ mũi mắng mình, cuối cùng vẻ mặt cứng đờ. Tuyên Tử Nguyệt ngồi đối diện nhìn thấy bộ dạng này của Giang Nguyên, không nhịn được che miệng cười khúc khích, nói: - Xem anh đắc ý kìa... giờ thì còn cười nổi không? - Cô cô... Gã thanh niên này thấy người đẹp trước mặt còn cười được thì tức đến mức suýt hộc máu. Gã chưa từng thấy người nào như vậy! Lúc này, rốt cuộc thì ông chủ kia cũng đến kịp thời. Anh ta nhìn gã thanh niên kia, trên mặt lộ vẻ tươi cười, dùng tiếng Trung bập bẹ nói: - Xin lỗi... Xin hỏi chỗ chúng tôi có chỗ nào phục vụ không chu đáo ạ? - Tôi muốn một chai Latour, vì sao họ có, tôi không có? Gã thanh niên này chưa trút hết cơn giận nên chỉ đành phát tiết với ông chủ này. - A... Xin lỗi, xin ngài nhỏ tiếng một chút, đừng để ảnh hưởng những vị khách khác... Ông chủ này tiếng Trung bặp bẹ, lắp bắp nói: - Latour chúng tôi có, nhưng chỉ còn lại hai chai 93, ban nãy ngài cũng thấy rồi đấy, giờ đã hết rồi... Cho nên, ngài có thể đổi sang rượu khác không ạ! - Anh đùa tôi đấy đúng không? Chỉ còn hai chai rượu? Vừa vặn tôi cần thì không có? Anh có biết tôi là ai không? Gã thanh niên này lúc này vô cần giận dữ, cảm thấy hôm nay mình mất mặt như vậy đều vì ông chủ này, gã lập tức tức giận nói: - Nếu anh không lấy một chai Latour 93 cho tôi, nhà hàng các anh đừng mở cửa nữa! Giọng nói khá to của gã thanh niên này đã thu hút ánh mắt của không ít vị khách khác. Giang Nguyên bị tiếng ồn ào này phá hủy tâm tình, lúc này trong lòng có chút tức giận. Tuy nói là chó cắn người, mình không thể cắn lại, nhưng chung quy không thể để chó cắn người lung tung như vậy. Hắn lập tức nhíu chặt mày, nhìn gã thanh niên đang la hét này vô cùng hiếu kỳ. Kẻ dám la hét ở tỉnh phủ Vân Giang này không nhiều, xem ra, gã thanh niên này e là có chút lai lịch. Giang Nguyên vừa nghĩ vậy, đột nhiên sâu trong ký ức liền hiện ra một hình ảnh. Trong một căn phòng nào đó, có một bức ảnh lóe lên, mà người thanh niên trong bức ảnh đó cực kỳ giống với gã trước mặt. - Ồ... Là con trai của ông ấy. Thú vị thật!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio