Nghe Giang Nguyên nói, gương mặt Lý Diệc Dương hiện lên vẻ cổ quái. Đây thật sự không giống với phong cách của Giang Nguyên. Phải biết rằng khi Triệu Bân Quân trêu chọc Giang Nguyên, kết quả liền bị Giang Nguyên khiến cho tiền đồ bị hủy, hoàn toàn không có lực xoay người, lại còn bị bỏ tù ít nhất mười năm. Bây giờ Giang Nguyên sẽ chịu bỏ qua sao? Nghĩ đến đây, Lý Diệc Dương nhìn Giang Nguyên, thấp giọng nói: - Tiểu tử cậu sẽ không có ý định tiếp tục.... Giang Nguyên nhún vai, sau đó nhìn Lý Diệc Dương, lãnh đạm nói: - Không, bây giờ tôi đã hả giận, tạm thời không có ý định này. - Cậu sẽ không tìm Dương Thiếu Cát gây phiền phức chứ? Lý Diệc Dương không tin hỏi. - Đương nhiên là không rồi. Giang Nguyên lắc đầu cười: - Chỉ cần Phó tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi tất nhiên sẽ không tìm Dương Thiếu Cát. - Có tỉnh trưởng Bạch ở đây, Tỉnh trưởng Dương tạm thời sẽ không gây phiền phức cho cậu. Đối với điều này, Lý Diệc Dương cũng rất tin tưởng. - Được rồi, nếu Tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi sẽ không tìm Dương Thiếu Cát. Nghe Giang Nguyên nói, Lý Diệc Dương hoài nghi nhìn Giang Nguyên, dường như muốn kiểm chứng xem là hắn nói thật hay không. Thấy Lý Diệc Dương không tin tưởng mình, Giang Nguyên cười hỏi: - Tỉnh trưởng Dương có mấy đứa con? - Một. Có chuyện gì không? Lý Diệc Dương nghi hoặc hỏi. Ý cười trên mặt Giang Nguyên càng lúc càng đậm, sau đó nhún vai nói: - Vậy thì tôi mong rằng ông ấy còn có thể sinh được một đứa con nữa. - Ơ! - Mong ông ta sinh thêm một đứa con? Lý Diệc Dương nhìn Giang Nguyên, nghe xong những lời này, cũng không biết rốt cuộc nó có ý nghĩa gì. Nhưng nghe qua, dường như lần này đồng chí Phó tỉnh trưởng Dương sợ là sẽ chịu thiệt, còn về phần Dương Thiếu Cát, hình như ăn thiệt còn lớn hơn nữa. Mặc dù không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Giang Nguyên, nhưng trong lòng Lý Diệc Dương cũng phát lạnh. Chuyện như vậy, bản thân ông cũng không biết làm sao cho thỏa đáng. Chỉ là Giang Nguyên xuống tay quá tàn nhẫn. Nếu trực tiếp xé rách da mặt, chính là cục diện không chết không ngớt. Muốn không chết không thôi với một vị Phó tỉnh trưởng thường vụ? Lý Diệc Dương vội vàng lắc đầu, quăng đi suy nghĩ vừa rồi trong đầu. Việc này ông không biết, mà Giang Nguyên cũng không nói với ông. Quay sang nhìn Từ Thanh Linh, sau đó bất đắc dĩ nói: - Được rồi, nào, chúng ta bàn chuyện đại sự đi. Tôi đường đường là một Cục trưởng hỏi cung cậu, cậu cũng quá vinh dự đấy chứ. - Ừm, cũng không tệ lắm. Giang Nguyên gật đầu. Sáng hôm sau, cặp lông mi xinh đẹp nhẹ nhàng động đậy, sau đó chậm rãi mở ra. - Đây là đâu? Đập vào mắt là một màu trắng, hai mắt Từ Thanh Linh có chút mơ hồ, sau đó dùng sức day trán, dần dần nhớ lại một việc, dường như sau khi cô uống xong ly rượu cuối cùng thì không còn biết gì nữa. Nghĩ đến đây, Từ Thanh Linh chợt cả kinh, cố sức nhấc cái chăn lên. Nhìn thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh tề, hơn nữa, ngoại trừ đau đầu và toàn thân mềm nhũn ra thì cũng không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn xung quanh, cũng không biết là ai đã đưa cô vào bệnh viện. Cô nhớ là Trương Du Chánh uống còn nhiều hơn cả cô, nhưng cô lại không biết tại sao mình lại ngất đi. - Cô tỉnh rồi à? Trong lúc Từ Thanh Linh đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Nguyên cầm theo vài thứ, mỉm cười bước vào. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chiếu vào gương mặt ấm áp của hắn. - Giang Nguyên. Từ Thanh Linh thấp giọng kêu một tiếng. - Nào, ngồi lên súc miệng đi. Tôi có mua bữa ăn sáng cho cô này. Giang Nguyên mỉm cười bước tới, nhẹ nhàng đỡ vai Từ Thanh Linh ngồi lên, sau đó mở một cái bình đựng nước súc miệng đưa sang.
- Vâng.