Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 277 - đúng, tôi chính là giang nguyên.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn Giang Nguyên mỉm cười đưa bình nước sang, Từ Thanh Linh nhẹ nhàng súc miệng rồi nhổ vào thùng rác, sau đó súc lại nước sạch Giang Nguyên đưa tới. - Thế nào? Có cảm thấy khỏe hơn không? Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên mỉm cười nói. - Chỉ hơi mệt và đau đầu. Từ Thanh Linh cúi đầu. Mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng nhớ đến việc Giang Nguyên đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, chung quy vẫn có chút xấu hổ. - Không có việc gì đâu. Ở lại thêm hai ngày nữa điều dưỡng là tốt rồi. Giang Nguyên bước đến bồn nước nóng, cầm cái khăn giặt sạch một chút rồi đưa cho Từ Thanh Linh. Đợi sau khi cô lau mặt xong, lúc này mới mỉm cười đưa qua một cái bát: - Nào, ăn chút cháo cho nóng. - Hôm qua... Từ Thanh Linh vừa húp cháo vừa thấp giọng hỏi: - Ngày hôm qua có phải.... Giang Nguyên mỉm cười, sau đó gật đầu trấn an: - Hôm qua chỉ xảy ra chút việc nhỏ, nhưng đã giải quyết xong rồi. - Vậy anh có nói với ba mẹ em không? Từ Thanh Linh có chút lo lắng. Giang Nguyên lắc đầu: - Không, về phía trường học, tôi đã gọi cho Trương Du Chánh, nhờ cậu ấy xin phép cho cô. Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi. Hai ngày nữa xuất viện là không có việc gì đâu. - Vâng. Nghe Giang Nguyên nói, lúc này Từ Thanh Linh mới hoàn toàn yên tâm. Cô sợ nhất chính là cha mẹ sẽ lo lắng cho cô. Im lặng một chút, Từ Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, do dự hỏi: - Hôm qua có phải là em...em không phải do uống rượu không? Nghe Từ Thanh Linh hỏi, Giang Nguyên im lặng sau đó cười, lắc đầu nói: - Không phải. Nhưng đã không còn việc gì rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Từ Thanh Linh nhẹ nhàng cắn môi. Cô tất nhiên hiểu được, nếu cô không phải uống rượu thì là... Nghĩ đến thân phận của hai người nọ, Từ Thanh Linh lại nhìn Giang Nguyên. Cô biết ngày hôm qua có thể Giang Nguyên đã chạy đến trước khi cô gặp chuyện không may. Hơn nữa trước mặt hai người kia mang cô đi, sợ rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Nguyên, trong lòng Từ Thanh Linh cảm thấy ấm áp, vui vẻ nói: - Cám ơn. Giang Nguyên lại cười, không nói gì, cầm cái khăn lông đã được làm sạch bước đến, tiếp nhận chén cháo không, rồi đưa khăn lông cho cô: - Nào, lau mặt lại đi. Đợi Từ Thanh Linh lau mặt xong, Giang Nguyên đang định đem thau nước đi đổ, lúc này cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra. Giang Nguyên cau mày, xoay người lại, nhìn một số người bước vào, sau đó đặt thau nước xuống, bước đến. Người đến có hai nam hai nữ. Hai người phụ nữ khoảng chừng bốn năm chục tuổi, vênh váo tự đắc đi đằng trước, còn hai người đằng sau thì giống như người hầu. Hai người phụ nữ này ăn mặc trang phục rất đắt tiền, khí thế tỏ ra bất phàm. - Cậu chính là Giang Nguyên? Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi đeo mắt kính đằng sau bước lên, trầm giọng hỏi Giang Nguyên. Giang Nguyên khẽ cau mày, sau đó gật đầu nói : - Đúng, tôi chính là Giang Nguyên. - Cậu chính là Giang Nguyên đã đánh Cát thiếu nhà chúng tôi ? Giang Nguyên vừa dứt lời, liền nghe người phụ nữ mặc áo da thú lạnh giọng hỏi. Giang Nguyên nhìn người phụ nữ mặc áo da, khẽ cười : - Chính là tôi. Không biết Dương phu nhân đại giá quang lâm có chuyện gì không ? Thấy Giang Nguyên đối mặt với chất vấn của mình cũng không sợ hãi, cũng không thèm để bà trong mắt, Dương phu nhân rốt cuộc không đè nén được lửa giận trong lòng, chỉ tay vào Giang Nguyên, quát lớn : - Cậu hỏi tôi đến làm gì ? Cậu đánh con tôi thành như vậy, còn hỏi tôi đến làm gì ? Cậu cho rằng tôi còn đến thăm một tên lưu manh, vô pháp vô thiên như cậu ?

- Lưu manh ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio