*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Cô ấy có thể thấu hiểu cho sự kiên định của bạn, bạn cũng không nhất thiết phải tiến vào miền cố chấp của cô ấy.’
—— Gi ản T rinh
***
Tô Nam về nhà, thu xếp một ít hành lý đơn giản.
Xe nghiền qua bóng đêm dày đặc của mùa đông, đi thẳng một đường hướng về thành phố Sùng. Ngoài cửa sổ, tiếng gió gào thét, những ngọn đèn đường nối tiếp nhau kéo dài tít tắp vượt qua khoảng cách hư thật của tầm mắt lồng vào nhau, cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ mơ hồ rồi mất hút.
Trong quầng sáng vàng nhạt của đèn xe, những bông tuyết nhỏ vụn bị gió quăng quật khuếch tán đập vào kính chắn gió phía trước.
Chín giờ tối, bọn họ đến Nam Sơn thành phố Sùng.
Con đường phủ một lớp tuyết, mặt đất trơn trượt, từ trạm dừng chân nghỉ ngơi, xe không thể chạy tiếp lên trên.
Trần Tri Ngộ tìm chỗ đậu xe, xách hành lý, dẫn Tô Nam đi lên một homestay nằm giữa lưng chừng núi.
Đi tầm một cây số, trước mắt hiện ra mấy ngôi nhà tường trắng ngói xanh, dưới mái hiên treo những chiếc đèn thả nhỏ màu cam ấm áp.
Chiếc chuông gió trên cửa vang lên tiếng tinh tang, Trần Tri Ngộ khép cửa lại, gió tuyết bị ngăn ở bên ngoài.
Ông chủ homestay đang nhoài người trên quầy lễ tân lim dim ngủ, nghe thấy tiếng chuông gió vang lên liền giật mình bừng tỉnh, xoa xoa mặt đưa mắt nhìn ra cửa, lập tức hớn hở đứng bật dậy đi ra đón tiếp: “Trần tiên sinh.”
“Gian phòng trên tầng hai biệt thự đằng sau còn trống không?”
“Còn trống, còn trống.”
Từ sảnh đón đi ra cửa sau, băng qua con đường đá cuội phủ tuyết mịn, đến một ngôi nhà gỗ độc lập.
Ông chủ kiểm tra thiết bị điện nước trong phòng, đưa chìa khóa cho Trần Tri Ngộ rồi nhanh chóng lui ra.
“Em cởi áo khoác ra đi.” Trần Tri Ngộ cầm lấy áo lông của Tô Nam, phủi bớt hơi ẩm bên trên rồi mắc lên cây treo quần áo bằng gỗ kề bên cửa.
Căn phòng có diện tích không lớn, nhiệt độ nhanh chóng ấm lên, trong không khí thoang thoảng mùi gỗ thơm ngát.
Trần Tri Ngộ xoay lại, thấy Tô Nam đang đứng giữa phòng ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm trang trí treo trên trần.
Năm chạc cây hình dáng gạc hươu có kiểu dáng và kích cỡ khác nhau phân bố thành một vòng tròn bất đối xứng, trên mỗi nhánh gạc đặt một chiếc đèn nhỏ.
“Thích sao?”
Tô Nam gật đầu.
Trần Tri Ngộ hé mở cửa sổ cho không khí lùa vào thông thoáng: “Do anh thiết kế đó.”
Tô Nam ngạc nhiên.
“Homestay này là tác phẩm của một người bạn đại học của anh, anh tham gia thiết kế một số nội thất bên trong.”
“Còn cái nào do anh thiết kế nữa ạ?”
Trần Tri Ngộ giơ tay, chỉ chiếc ghế gỗ cô đang ngồi.
Tô Nam lập tức đứng bật dậy, quan sát một lúc: “Thật độc đáo.”
Trần Tri Ngộ cũng cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi: “Em ăn tối chưa?”
Tô Nam nhìn anh, chốc lát mới sực nhận ra: “Anh vẫn chưa ăn sao?”
Trần Tri Ngộ ‘ừ’ một tiếng, nhấc điện thoại bàn gọi cho quầy lễ tân: “Anh bảo người ta mang lên ít thức ăn, em có muốn ăn thêm gì không?”
“Dạ không.”
“Vậy thì uống chút rượu, rượu thanh mai ở đây không tệ.”
(*Quả thanh mai còn được gọi là dâu rừng, họ dâu rượu. Loại cây này mọc tự nhiên tại nhiều nơi, nhất là ở núi Langbiang – Lâm Đồng. Rượu thanh mai rất tốt cho sức khỏe, là thức uống phù hợp cho phụ nữ vì độ rượu nhẹ vị thơm mát dịu ngọt.)
Nửa tiếng sau, ông chủ xách hộp đựng thức ăn bằng gỗ vào, bê lần lượt từng món đặt lên bàn, củ sen kẹp tôm thịt chiên giòn, khoai sọ kho thịt, súp nấm, đậu hũ nhồi. Sau cùng lấy ra ba bình rượu thanh mai, đặt chung rượu lên.
“Em có lạnh không?”
Tô Nam lắc đầu.
Trần Tri Ngộ lấy từ trong hành lý ra một chiếc áo khoác cashmere, đưa qua cho cô: “Khoác thêm vào.”
(*Cashmere là loại len rất mềm và đắt đỏ được tạo ra từ giống dê Cashmere, là một loại sợi tự nhiên hiếm nhất trên thế giới.)
Hai cánh cửa sổ phía nam bị gió xô rộng mở toang hết cỡ, cái lạnh tức khắc lùa vào, chiếc đèn lồng treo dưới cửa sổ đung đưa chao nghiêng theo cánh gió.
Chiếc bàn đặt kề bên cửa sổ, hai bên là hai chiếc ghế gỗ to rộng, bên trên để mấy cái gối vuông mềm mại.
Tô Nam cởi giày, rụt chân lên, cuộn tròn người làm tổ trên ghế.
Lò sưởi tỏa hơi ấm no đủ khắp phòng, trên người lại trùm kín áo len, trong gió tuyết nhưng không hề thấy lạnh.
Trần Tri Ngộ dùng đũa gắp một miếng củ sen đưa lên miệng Tô Nam: “Em nếm thử đi.”
Tô Nam ngẩn người giây lát, há miệng cắn.
“Ngon không?”
Tô Nam mơ hồ ‘dạ’ một tiếng.
Bị đút, mấy món trên bàn đều ăn thử một hai miếng.
Trần Tri Ngộ mở nắp bình rượu gốm sứ, đưa qua cho Tô Nam: “Thử một ngụm đi.”
“Chung…”
“Cứ uống như thế.”
Tô Nam cầm lấy, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Trần Tri Ngộ nhìn cô: “Ngon không?”
“Dạ ngon.”
Trần Tri Ngộ mỉm cười: “Em uống trước, để anh bảo ông chủ mang một đĩa đậu phộng muối lên.”
Mấy giây sau, Trần Tri Ngộ quay lại bàn, ăn một miếng khoai sọ, cầm lấy bình rượu trước mặt Tô Nam.
“…” Trần Tri Ngộ lắc lắc chai, ngẩng đầu: “Em uống hết rồi hả?”
Tô Nam gật đầu: “Ngon quá.”
“Biết rượu này mấy độ không nào?”
“… Bảy tám độ hả anh?”
Trần Tri Ngộ bất đắc dĩ mỉm cười: “Lát nữa ngấm rượu, em đừng có nhè anh mà say khướt đấy nhé.”
Tô Nam lắc lư đầu, cảm giác vẫn ổn: “… Em có thể uống thêm một xíu nữa không?”
Giơ tay lấy chai rượu trước mặt Trần Tri Ngộ, bị anh ngăn lại.
“Rượu này tác dụng chậm, em ăn chút gì trước đi.”
Tô Nam ngoan ngoãn ngồi nhai mấy hạt đậu phộng vừa được bê lên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đèn lồng dưới mái hiên hắt sáng những bông tuyết bay lất phất trong gió, cảnh đêm yên tĩnh, có thể nhìn thấy xa xa núi chồng núi kéo dài trùng điệp. Lác đác dăm ngọn đèn, xa vợi.
“Em lạnh không?”
Tô Nam lắc đầu.
Lạnh cũng nào hay.
Âm thanh trong trẻo của đũa gỗ chạm vào mép bát, trầm đục của bình rượu khẽ đặt trên bàn, tiếng gió thổi cuộn tròn bông tuyết, tiếng đèn lồng lắc nhẹ chao nghiêng…
Đủ loại âm thanh, càng làm tăng lên cái trống trải tịch mịch khôn cùng của đêm.
Thi thoảng vài cánh gió lướt qua mang những bông tuyết thả rơi vào chung rượu, phút chốc, tan ra.
Trong dịch rượu trong suốt, ánh đèn vàng nhạt nhòa, chấp chới dập dờn.
Tô Nam nhìn chằm chằm ánh sáng vỡ tan trong chung, suy nghĩ tựa hồ lắc lư chao đảo trĩu xuống.
Giương mắt, Trần Tri Ngộ trong tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Gió táp thẳng vào mặt, nhưng khuôn mặt đang từ từ nóng bừng lên.
Tô Nam cười ngô nghê: “Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ nhìn cô.
“Chơi búa kéo bao đi.”
Trần Tri Ngộ không hiểu ra sao, vẫn phối hợp với cô, ra một cái ‘bao’.
Tô Nam là ‘kéo’, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, kẹp bàn tay anh, cười hắc hắc: “Em thắng.”
Trần Tri Ngộ: “…”
“Chơi lại.”
Trần Tri Ngộ đặt đũa xuống, đứng dậy đóng cửa sổ, bước qua ôm cô khỏi ghế: “Em say rồi.”
“Không có say…”
Bế lên, thả xuống giường, cúi người cởi vớ cho cô.
Một cánh tay đặt lên vai anh.
Quay đầu lại, Tô Nam bỗng nhào lên, ôm chầm lấy anh từ phía sau, chôn mặt trong hõm vai anh.
“Tô Nam…”
Hơi thở nóng ấm cùng ẩm ướt.
Anh tháo chiếc vớ trên chân cô ra, ngồi thẳng dậy, đỡ đầu cô lên, xoay người lại.
Trong đôi mắt mịt mờ tuyết tan.
“Sao em lại khóc?”
Thanh âm của cô nghẹn ngào: “Anh bắt nạt em.”
“Anh bắt nạt em thế nào?”
Cô ngơ ngác, lắc đầu, nước mắt tiếp tục dâng tràn.
Cánh tay anh vòng qua người cô, dùng sức rất mạnh ôm ghì cô vào lòng.
“Nói cho anh nghe, anh bắt nạt em chuyện gì?”
Nhưng cô chỉ không ngừng lắc đầu.
Trần Tri Ngộ thở dài: “… Cảm thấy tủi thân sao?”
Vẫn lắc đầu.
“Anh xin lỗi.”
Vẫn lắc đầu.
Thanh âm mơ mơ hồ hồ, phát ra từ trong lòng ngực: “… Mơ thấy anh. Anh ở trên bục nhận giải thưởng. Em rất thích chiếc cúp của anh, màu vàng rực rỡ, có thể bán lấy tiền. Em nói ‘Thầy Trần, anh cho em được không…’ Anh không cho, anh nói nó rất quan trọng phải để dành cho người khác. Em nói ‘em không cần cúp, anh cho em giấy chứng nhận được không?’ Anh nói ‘cũng không được, phải giữ lại cho viện trưởng’, viện trưởng là thầy của anh. Vậy mà em… em là bạn gái anh, nhưng cái gì cũng không có…” Cô òa lên khóc nức nở.
Trái tim Trần Tri Ngộ thắt lại.
“Em còn có anh…”
Người trong lòng ra sức lắc đầu: “Anh không phải của em, anh muốn đi giúp hàng xóm hái hạt hoa tiêu…”
“… Hạt gì tiêu?
“… Hàng xóm thu hoạch hạt hoa tiêu, mẹ bảo em đi mua một ít. Hình như em quên mất…” Vừa nói vừa đẩy anh ra: “Em phải nhanh chóng đi mua hạt hoa tiêu…”
Trần Tri Ngộ dùng sức ấn cô vào ngực mình: “Ngày mai mua.”
“Không được đâu… mẹ sẽ mắng em, còn ba em nữa… cũng sẽ mắng em…” Cô vừa khóc vừa nấc, hơi thở tắc hụt: “… Hai người sẽ nhốt em ngoài ban công, ban công có ma.”
Những lời cô thốt ra, ngắt quãng đứt rời, anh không cách nào theo kịp.
Nhưng cô nói một câu, trái tim anh thắt lại một câu, đến cuối cùng chỉ thấy luống cuống không biết phải làm sao, giống như cậu bé mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy người con gái mình yêu thích khóc, nhưng không biết phải mở đầu câu an ủi thế nào mới phải.
Nói miên man bất định không rõ câu tròn lời nửa giờ, cũng khóc nửa giờ, cuối cùng Tô Nam cũng yên tĩnh.
Trần Tri Ngộ cởi áo khoác của cô ra, nhét người vào trong chăn, dém các góc chăn lại cẩn thận.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt yếu ớt, lông mi vẫn còn ẩm ướt.
Anh đưa tay vén tóc mái trên trán cô sang một bên, cúi người chạm vào làn môi ướt mềm hơi sưng của cô.
Thức ăn trên bàn đã lạnh, rượu thanh mai vốn âm ấm bị gió thổi qua thấm đẫm hơi tuyết.
Còn lại nửa bình, một hơi uống cạn.
Hồi lâu sau, mới trở lại bình thường, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đều đông cứng.
***
Gió thổi suốt đêm, cách lớp cửa sổ, rền rĩ nặng nề như bị chôn dưới lòng đất.
Có gì đó rung lên, Trần Tri Ngộ tỉnh dậy, men theo tiếng động tìm thấy điện thoại của Tô Nam ở trong túi áo khoác của cô.
Người gọi đến là ‘Cô Điền’.
Cái tên này, dường như anh đã nghe Tô Nam nhắc qua.
Đưa mắt nhìn sang giường, Tô Nam vẫn còn đang ngủ say.
Anh nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy bên kia vô cùng lo lắng: “Tô Nam! Cuối cùng cậu cũng bắt máy! Trưởng phòng Lưu tìm cậu lâu lắm rồi đó! Bảo cậu mau vào website công ty điền bản bày tỏ quan tâm* ra nước ngoài.”
(*Bản bày tỏ quan tâm – Expression of Interest (EOI), tương tự như đơn xin việc, là một thư ngỏ được nộp qua hệ thống SkillSelect, sau đó những người có thẩm quyền sẽ xem xét cấp cho bạn một lời mời nộp đơn xin visa.)
Ra nước ngoài?
Bên kia dừng một lúc: “Tô Nam?”
Trần Tri Ngộ: “Tô Nam còn đang ngủ, tôi sẽ chuyển lời với cô ấy.”
Thanh âm ngập ngừng: “… Thầy Trần Tri Ngộ?”
“Ừm.”
“Hai người đang ở cùng nhau ạ?”
“Ừm.”
“Tô Nam đã nói với thầy rồi sao?’
Nói?
Nói cái gì?
Anh buồn bực tìm thuốc lá, ngậm trong miệng, còn chưa kịp châm đã nghe thấy bên kia nói tiếp: “Nếu Tô Nam đã nói, vậy thì em…” Dừng giây lát, ngữ khí không còn đè nén được cơn giận: “Em là người ngoài lại là sinh viên đại học Sùng, theo lý, em không có tư cách nói mấy lời này. Nhưng em thật lòng xem Tô Nam là bạn, nên có vài câu bất bình thay cho Tô Nam. Tính cách Tô Nam mềm mại yếu lòng như vậy, chắc chắn sẽ không nặng lời với thầy… Nhưng mà, thầy Trần, thầy là đàn ông, lần sau có thể chịu trách nhiệm một chút không? Thầy thỏa mãn hài lòng, kết quả, sảy thai vẫn là Tô Nam chịu khổ…”
Trần Tri Ngộ nghiến chặt đầu lọc: “Em nói cái gì?”
***
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào vách tường.
Tô Nam chậm rãi mở mắt ra, trở mình.
Trần Tri Ngộ đứng trước cửa sổ.
Cửa sổ mở toang, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị gió thổi lay lắt dường như chỉ chực chờ phụt tắt bất cứ lúc nào.
Cô chống tay ngồi dậy, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Trần Tri Ngộ xoay người lại.
Khuất sáng, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh.
Nhưng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao thép ‘tôi’ trong băng tuyết.
“Em định khi nào thì nói với anh?”
(Đèn chùm gạc hươu)
(Hộp đựng thức ăn gỗ)
(Củ sen kẹp tôm thịt chiên giòn)
(Đậu hũ nhồi)
(Rượu thanh mai)
(Quả thanh mai)