*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sinh mệnh muôn nghìn luân vạn chuyển, để người bạn yêu nhìn thấy ánh mặt trời.’
—— G iản T rinh
***
Giọng nói của Trần Tri Ngộ khản đục như hun qua khói.
Tô Nam say rượu xong đầu căng đau tựa búa bổ, phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại được phản ứng, hiểu được anh nói gì.
Còn chưa kịp mở miệng thốt ra lời nào, thân hình đứng trước cửa sổ đã tiến gần lại mang theo luồng hơi lạnh rét mướt phả vào mặt, cô không kìm được rùng mình một cái.
Giây tiếp theo, tay cô bị anh túm lấy, dồn sức hạ xuống nện lên ngực anh.
Rất mạnh, tiếng ‘bộp’ nặng nề vang lên.
Tô Nam nhìn anh: “Thầy Trần…”
“Em muốn moi tim anh ra phải không?”
Trên mặt phủ hàn sương, trong mắt là đau đớn khô héo sau khi lửa giận qua đi.
“Em…”
Hốc mắt Trần Tri Ngộ đau nhói, hơi thở dồn dập đứt quãng.
Tức giận và bi thương như nước gang chuẩn bị đưa vào lò luyện phôi thép, tưới đến máu và thần kinh của anh đồng loạt nảy lên đau đớn.
Ngực phập phồng dữ dội, nhìn khuôn mặt Tô Nam lã chã nước mắt, ngàn câu vạn chữ vừa nổ tung trong đầu, một chữ cũng thốt không ra.
Anh buông tay cô xuống, bước thẳng ra cửa.
‘Ầm’ một tiếng, cánh cửa cuốn theo một trận gió lạnh đóng sập lại.
Tô Nam ngồi thẫn thờ giây lát, lật đật trèo khỏi giường đi vào phòng tắm vốc nước ấm rửa mặt. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ chiều.
Vội vàng mặc quần áo vào, đi xuống tìm người.
Đi hết một vòng khu homestay không thấy bóng dáng Trần Tri Ngộ đâu, quay ngược về phòng gọi điện thoại cho anh. Di động trên bàn rung lên, mới biết anh không đem theo điện thoại.
Lại quay trở ra đi tìm, lần này, đụng phải ông chủ homestay đang từ bên ngoài tiến vào.
“Tô tiểu thư.”
Tô Nam đứng lại.
Ông chủ homestay cười tươi rói: “Trần tiên sinh nhờ tôi chuyển lời với cô, ngài ấy đi ra ngoài một lát sẽ về ngay. Bên ngoài trời lạnh, bảo cô ở trong phòng. Sẽ có người lập tức đưa cơm trưa lên.”
Tô Nam khàn giọng nói: “Cảm ơn.”
Trở về phòng, mở nhật ký điện thoại ra gọi cho Cô Điền hỏi đầu đuôi ngọn ngành rồi nhờ Cô Điền lên trang web của công ty điền giúp thư ngỏ.
Cô Điền không ngừng xin lỗi: “Tớ thật sự không biết cậu vẫn chưa nói với thầy ấy… xin lỗi cậu, chắc chắn đã gây thêm rắc rối cho cậu rồi đúng không?”
“Không sao đâu… Vốn dĩ tớ cũng định hôm nay sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ấy.”
Cô Điền đánh thượt thở dài: “Hai người hãy bình tĩnh nói chuyện nha… trước khi cúp máy, tớ nghe thấy giọng của thầy ấy rất giận.”
Ăn cơm xong, tiếp tục ở trong phòng đợi thêm một lúc, chuẩn bị thật kỹ những lời muốn nói, nhưng Trần Tri Ngộ vẫn chưa trở lại.
Mây đen dày đặc, bóng tối đổ nhanh, không biết có phải đêm nay tuyết sẽ lại rơi không.
Tô Nam rốt cuộc đứng ngồi không yên, đội mũ len, quàng khăn cổ lên đi xuống tìm người.
Dọc đường có người đang xúc tuyết, mặt đường trơn trượt ẩm ướt, đi lại rất khó khăn.
Một cây số, đi mất gần hai mươi phút. Đến bãi đỗ xe, nhìn thấy xe của Trần Tri Ngộ vẫn còn ở đó, hẳn là anh không xuống núi.
Vòng trở lại, những bóng đèn neon trang trí đủ màu sắc từ các quầy rượu và quán bar hai bên đường đã thắp sáng, gió lạnh như những cái giằm nhọn không ngừng chui vào khe hở quần áo.
Đẩy cửa từng quán một tìm kiếm, sắc trời mờ dần, bóng tối bao phủ hoàn toàn.
Hơn bảy giờ, bên cạnh trụ đá đối diện một quán bar, Tô Nam nhìn thấy một bóng người.
Anh đứng dựa vào trụ đá, dưới chân mấy chai bia nằm nghiêng ngả, trên mặt đất đầy đầu lọc thuốc lá.
Chiếc áo khoác trên người bị gió thổi hất tung một góc, tựa hồ không thể nào chống chọi được cái rét.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, đầu cúi rũ, cứ duy trì tư thế như vậy không nhúc nhích.
Tô Nam đứng yên giây lát, chầm chậm đi qua.
Giày đạp trên tuyết, vang tiếng khua ‘loạt soạt’.
Trần Tri Ngộ ngẩng đầu lên, im lặng đôi giây mới cất lời: “Sao em lại ra ngoài.”
“Tuyết sắp rơi rồi, anh không mang theo ô.”
Bước lại gần, cô đưa tay nắm lấy tay anh.
Lạnh giá như băng phiến.
Cô tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, quàng cho anh.
Quấn một vòng, động tác sững lại.
Nước mắt không cách nào ngăn được, ào ạt trào ra.
Trần Tri Ngộ ném điếu thuốc xuống đất giẫm chân nghiền tắt, nắm lấy cánh tay cô ấn vào trong ngực mình, mở áo khoác ngoài ra bọc cô lại rồi cầm khăn quàng trên cổ quấn luôn một vòng quanh cổ cô.
Trong giá rét, hai người tựa sát vào nhau.
Tiếng gió rít, tiếng thông reo, từng hồi vọng bên tai.
“… Thầy Trần, lựa chọn này, thật khó khăn quá…” Thanh âm nghẹn ngào bị tiếng gió đánh tan, bỗng chốc trở nên mơ hồ: “… Ở thành phố M ngày đó, em thật sự nghĩ rằng, nếu có thể hoài thai con anh tốt biết bao, em có thể yên tâm thoải mái ở lại, hưởng thụ sự che chở bảo bọc của anh. Ý nghĩ đó ích kỷ nhường nào, thế nên…” Cơ thể cô run rẩy, nghĩ đến ngày hôm đó khi bác sĩ thông báo ‘sảy thai’, tâm trạng thoắt cái hẫng hụt rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.
“… Vì sao nhất định phải đi?”
“Bởi vì…”
Cả đời sống dưới bóng râm có anh chắn đỡ, làm đóa hoa xinh đẹp rạng ngời chẳng biết gió mưa, tốt biết bao.
Nhưng cô cũng muốn được cùng anh sóng vai, qua muôn ngàn thử thách; thu tàn xuân đến, mưa hạ tuyết đông; cùng nhìn ngắm mây sinh mây tan nơi vùng trời cao vợi trong mắt anh.
Chầm chậm ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt anh thâm trầm sâu như đáy nước: “… Em muốn được anh đặt trong lòng, càng muốn được anh thấy trong mắt.”
Bàn tay đang đặt trên lưng cô nắm chặt lại.
“Em muốn đi, anh đành lòng ngăn em sao? Nhưng em có từng trao đổi với anh không? Anh tưởng em muốn ở lại thành Sùng nên mới giúp em chọn một công việc như vậy. Em không thích, sao từ đầu không nói với anh?”
“Em…”
“Anh nghĩ lần trước chúng ta đã đạt được nhận thức chung, có sao nói vậy, nói tất cả những suy nghĩ trong lòng không giấu diếm…”
“Anh cũng nào chịu mở lòng với em!” Nước mắt đọng trên mặt, bị gió táp vào đau nhói: “Anh nói, ‘Một ngọn đèn sáng quá lâu, không có nguyên nhân khác, chỉ là đã quên tắt; đột nhiên tắt, cũng không có nguyên nhân khác, chỉ là sợi dây tóc vonfram đã bị đứt.’—— nhưng sao anh để em một mình đi mãi trong bóng tối lâu như vậy! Anh quyến luyến xưa cũ, mà em là người mới!”
Trầm mặc.
Chỉ có tiếng gió nức nở.
Qua thật lâu, bàn tay cô bị nắm chặt, ấn lên ngực áo sơ mi anh, đè mạnh xuống: “Em nói những lời này không thấy giày xéo tim anh sao? Anh là ăn no rửng mỡ ly hôn với Trình Uyển, đưa em đi gặp người nhà bạn bè, ầm ĩ trở mặt với ba mình, đắc tội với cả nhà họ Trình? Tô Nam, có phải em cảm thấy ở cùng nhau chính là khua môi múa mép đơn giản như vậy không?”
Cảm giác được cô muốn rút tay ra, anh càng siết chặt hơn: “Ngày đó ở Bắc Kinh, kể cho em nghe chuyện của Dương Lạc, rõ ràng đã nói chuyện này đã qua. Từ Bắc Kinh về, anh không đến ở căn nhà trong trung tâm thành phố đó lấy một ngày, đối với anh mà nói, nhà ở thành phố Sùng chính là nhà ở cùng em trong đô thị đại học. Đồ đạc đã nhờ Trình Uyển liên hệ quyên tặng cho bảo tàng địa chất, nhưng còn đang thu dọn, phải mất một thời gian nữa mới có thể chuyển hết đi. Anh rõ ràng sống với em sớm tối cận kề, anh làm nhiều chuyện như vậy, em không thấy sao, Tô Nam?”
Tô Nam cắn chặt môi.
Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn cô: “Nếu em thấy tủi thân, vì sao không trực tiếp hỏi anh?”
Không nghe thấy cô lên tiếng, anh tự trả lời thay: “Cảm thấy hỏi mất mặt? Cảm thấy anh sẽ tức giận? Cảm thấy người đã chết còn tính toán so đo thì quá mức hẹp hòi? Tô Nam, nếu anh để ý tới những thứ này thì ngay từ đầu đã không nói hết với em một năm một mười chuyện của Dương Lạc!”
Nói đi nói lại, đều là khư khư cố thủ trong góc xó của mình.
Anh quá mức tự tin, cô quá đỗi tự ti.
Trong tình yêu, đôi khi quá sĩ diện quá lý trí trái lại sẽ dẫn đến xa cách rạn vỡ.
Không bất chấp thể diện, không cuồng điên si dại, không ghen tuông thống khổ, không một lần rồi một lần dứt khoát phá bỏ mọi rào cản giới hạn, thì sao có thể gắn bó mật thiết, máu thịt dung hòa?
Hai người bọn họ đều quá sĩ diện.
Gió đêm càng lúc càng mạnh thốc từng hồi nặng nề, đứng yên lâu, đôi bàn chân trong giày tê buốt.
Trần Tri Ngộ duỗi tay, dém chặt khăn quàng vào cổ cô.
Còn lại vấn đề cuối cùng tựa vết xước nhọn thấu vào tim, máu tuôn đầm đìa.
Cất lời trước, là Trần Tri Ngộ: “… Anh xin lỗi.”
Tô Nam nhắm chặt mắt, nước mắt rơi xuống.
Suốt buổi chiều anh ngồi trong quán rượu, uống rất nhiều lại chẳng thể tìm say.
Cơn giận tắt nhanh như vệt nắng chiều đông yếu ớt, chỉ để lại cho anh nỗi ân hận và đau đớn đến rét run thân thể, tựa hồ cái xẻng xúc tuyết ngoài cửa kia đang từng nhát một xắn vào trái tim anh.
Anh không nhớ lần cuối cùng mình khóc là khi nào, cũng không nhớ rõ vì chuyện gì.
Tuổi ngày một dài, đến cái tuổi này của anh, chuyện có thể khiến anh khóc, đã rất ít rất ít.
Nhưng khi anh xách chai rượu ra dựa người vào trụ đá, lúc cái gió rét mướt quật thẳng vào người, anh đã khóc. Nhiệt độ thấp, nước mắt chẳng mấy chốc đông cứng trên mặt.
Rượu cạn rồi, thuốc chỉ còn lại mẩu cuối cùng, vậy mà nỗi đau vẫn nguyên vẹn rõ ràng.
‘Đứa con’ đầu tiên của anh, có rồi đi mất, mà anh đến hai tháng sau mới biết được.
Lại nghĩ đến Tô Nam.
Cô thất vọng về anh nhường nào, mới có thể sau khi gặp phải chuyện như vậy vẫn đối xử với anh dè dặt cẩn trọng?
Cho rằng trong mối quan hệ này, anh là người nắm chắc phần thắng, kỳ thực hoàn toàn không phải.
Cô trẻ trung rực rỡ như thế, bầu trời rộng lớn vô hạn thỏa sức cô bay, nếu cô muốn đi, anh không giữ được.
Anh biết lấy gì để giữ cô đây?
Năm tháng ngày càng cỗi cằn? Chuyện xưa nhìn mà khiếp sợ? Thân phận tái hôn? Hay anh dương dương chắc chí, tự cho là đúng?
“Thầy Trần…” Cô cất tiếng gọi, đột nhiên bị anh ôm chặt lấy, dùng sức rất mạnh siết ghì cô đến không thể thở được.
Anh không nói chuyện, mơ hồ như là…
Tô Nam sửng sốt muốn ngẩng đầu lên xác nhận, nhưng bị bàn tay to rộng của anh đè lại.
Cô bất động, vòng tay ôm lấy anh.
Hơi thở ấm nóng ẩm ướt phả từng hồi vào cổ cô.
Gió càn quét bốn phía, góc nhỏ này được trụ đá che chắn, tuy không ngăn được sức mạnh hoang dại của nó nhưng ấm áp vương vất, khiến trái tim Tô Nam chưa bao giờ mềm mại đến vậy.
Qua thật lâu, anh khản giọng hỏi cô: “… Đau không em?”
Lắc đầu.
“Có sợ không?”
“Dạ hơi hơi…”
“… Là anh khốn nạn.”
Lắc đầu.
Yên lặng ôm cô chốc lát, anh lại hỏi: “… Thật sự muốn đi sao?”
Gật đầu.
Dừng một lúc, Trần Tri Ngộ nắm tay Tô Nam nhét vào trong túi quần mình.
Bàn tay Tô Nam lạnh cóng tê buốt, qua một hồi lâu sau mới lấy lại được cảm giác…
Đôi mắt mở to kinh ngạc.
Anh khum các ngón tay cô lại, chầm chậm rút ra.
Bàn tay anh bọc kín nắm tay cô, môi chạm vào phiến môi nhỏ nhắn trắng bệch vì lạnh, sau đó duỗi các ngón tay cô ra.
Tô Nam mở to hai mắt, không dám chớp.
Trần Tri Ngộ cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Tô Nam, kích động hấp tấp lồng vào ngón tay cô: “Đợi lãnh giấy chứng nhận xong rồi, em mau sớm lăn đi cho anh! Ở trước mặt anh chướng mắt!”
Gió bỗng chốc yên tĩnh.
Thật lâu ——
“Thầy Trần…”
“Thầy cái gì mà thầy,” Trần Tri Ngộ nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của cô trong lòng bàn tay mình, không phát hiện tay mình đang run rẩy: “Mau về thôi, bên ngoài lạnh thế này, không phải anh đã bảo em ở trong phòng đợi sao, em chạy ra đây làm gì hả?”
“… Vậy sao anh lại chạy ra ngoài, còn mặc phong phanh như vậy.”
“Em quản…” Chưa kịp dứt lời, đã thấy nước mắt cô rơi xuống: “… Em khóc gì chứ?”
Tô Nam dùng mu bàn tay ra sức quẹt nước mắt: “… Anh sẽ đợi em sao?”
“Đợi.”
“Có thể phải mất đến ba năm…”
“Ba năm, anh còn chưa chết được.”
“…” Tô Nam khóc đến nấc nghẹn: “… Em không nỡ để anh đợi. Cho dù có đợi được em về hay anh không đợi em nữa, em không nỡ để anh đợi.”
Trần Tri Ngộ tức giận: “… Em đang ép anh đổi ý đấy hả?”
Vô cùng hung hăng đưa tay lau những giọt nước mắt rơi trên gò má cô, lấy phần khăn quàng trên cổ mình xuống quấn vòng quanh cổ cô ba vòng.
“… Anh không đợi em, đời này vĩnh viễn không có ai khác.”
(Nước gang chuẩn bị đưa vào lò luyện phôi thép là đây)