Editor: luyen tran
Bát Vương Phủ!
"Toàn Cơ! Tiểu Sơ Tử sao rồi? Có bị hạ độc hay bị thương ẩn không?" Sở Vân Hách ngồi ở đầu giường, vô cùng lo lắng hỏi.
Tay Gia Cát Toàn Cơ thu lại từ trên cổ tay Đoàn Cẩm Sơ, cười nhìn sang Sở Vân Hách, ánh mắt chế nhạo nói: "Mạch tượng vững vàng! Không có dấu hiệu trúng độc! Về phần vết thương bên trong thì. . . giờ ta giở y phục của nàng lên tra xét nha?"
"Ặc. . . .!" Sở Vân Hách ngẩn người, tiếp đến gương mặt tuấn tú nổi lên vạch đen, nhìn chằm chằm Gia Cát Toàn Cơ, nghiến răng bực bội quát một chữ: ". . . . Cút!"
"Phốc!"
Gia Cát Toàn Cơ phụt cười ra, đứng lên, phe phẩy cây quạt trong tay, nghênh về phía Đoàn Cẩm Sơ mặt đang đỏ ửng, không nhịn được cười: "Tiểu Sơ Tử! Chuyện tra vết thương ẩn này! Ngươi thích đại phu ta tra, hay là thích đội Long Dương quân của Bát Vương gia chúng ta cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ thân thể cho ngươi?"
Nghe vậy, mặt Đoàn Cẩm Sơ đỏ còn hơn con tôm luộc, miệng lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi. . . .!" Nửa ngày không phát ra được một chữ!
Chân mày Sở Vân Hách như muốn co quắp, bàn tay bóp lại, răng trên răng dưới nghiến to hơn: "Gia Cát Toàn Cơ! Ngươi muốn Bổn vương đá ngươi một cước bay ra ngoài ư?"
"Khụ khụ. . . . Đùa thôi! Đùa thôi! Ta đi! Các ngươi tiếp tục!" Gia Cát Toàn Cơ run rẩy hai chân, vội vàng bay vọt ra cửa.
Vậy mà, mới xuống hành lang, lại bị hai cánh tay giăng ra cản lại!
"Này! Ngươi là đại phu hả? Tiểu Sơ Tử sao rồi?" Sở Lạc Dĩnh chỉ về phía phòng ngủ, giọng thanh thúy hỏi.
Gia Cát Toàn Cơ trố mắt kinh ngạc, nhìn thẳng cô gái xinh xắn trước mặt, trong mắt lập tức lóe ra tia lấp lánh, là một cô nương thật xinh đẹp thật có khí chất!
"Này! Bổn cung hỏi! Ngươi dám không đáp! Ngươi nhìn chằm chằm Bổn cung làm gì? Còn nhìn nữa Bổn cung móc hai tròng mắt của ngươi!" Sở Lạc Dĩnh bởi vì nóng lòng đi vào trong phòng, không khỏi thẹn quá hóa giận trách mắng.
"Ặc. . . .!" Gia Cát Toàn Cơ bị chửi hoàn hồn, gương mặt tuấn tú không nhịn được nhăn nhó: "Ngươi là Bổn cung gì chứ! Ngươi là Bổn cung còn ta đây là Bản Công Tử! Thật là không hiểu nổi!"
"Cái gì? Cái người này, cái tên vô sỉ này, còn dám chống đối Bổn cung?" Sở Lạc Dĩnh ngẩn người, tiếp đến khuôn mặt xinh xắn đỏ lên tức giận, ngón tay nhỏ nhắn đưa ra chỉ vào những thị vệ đang đứng gác hai bên quát: "Người đâu! Bắt hắn giam lại cho Bổn cung!"
"Dạ! Cửu công chúa!"
Tiếng Thị vệ hô vang, làm gương mặt tuấn tú của Gia Cát Toàn Cơ co giật lợi hại hơn. Mắt thấy thủ vệ nhào tới, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên chế trụ cánh tay Sở Lạc Dĩnh, mũi chân giậm xuống đất, trong khoảnh khắc liền bay vút lên nóc phòng, ngay sau đó hô vọng xuống: "Bản Công Tử và Cửu công chúa vui đùa một chút, các ngươi bình tĩnh đừng nóng!"
Bọn thủ vệ ngập ngừng, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền thấy thế, thở dài một tiếng, khoát tay cho thủ vệ ý bảo lui ra, sau đó ngửa đầu hô: "Cửu công chúa! Vị này là Gia Cát Toàn Cơ tiên sinh! Là bằng hữu của chủ tử!"
"Ngươi ngươi ngươi. . . .!" Sở Lạc Dĩnh tức không thể nói, kẻ không biết chút võ công nào như nàng, đứng trên ngói lưu ly bóng loáng, cảm giác mình lảo đảo muốn ngã, theo bản năng túm chặt bên hông áo Gia Cát Toàn Cơ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ trắng bệch, miệng mấp máy, phát ra tiếng như khóc: "Nhiếp Phong! Ngươi mau lên đây cứu ta xuống!"
"Nhiếp Phong! Ngươi chờ chút! Ta nói chuyện với công chúa vài câu rồi mang nàng xuống ngay!" Gia Cát Toàn Cơ nhìn sang thấy Nhiếp Phong muốn động, vội lên tiếng ngăn lại. Nói xong, liếc mắt nhìn về phía Sở Lạc Dĩnh, trêu chọc: "Sao rồi? Công chúa cay cú này còn muốn móc tròng mắt ta? Còn muốn bắt ta không?"
"Lớn mật cuồng đồ! Dám bất kính với bản công chúa! Bản công chúa sẽ bẩm báo phụ hoàng giết chết ngươi!" giọng Sở Lạc Dĩnh tức giận lạnh lùng, rồi lại vì dưới chân không vững, mà càng túm chặt Gia Cát Toàn Cơ, hầu như đứng áp sát người hắn.
Gia Cát Toàn Cơ cười tà tứ: "Công chúa ơi! Ngươi vừa muốn giết ta, vậy còn lôi kéo ta làm gì? Được rồi! Chỉ là hiểu lầm thôi! Bát ca ngươi sẽ không để cho hoàng thượng giết chết ta! Ngươi cũng hạ hỏa đi! Cùng lắm thì ta thành tâm tạ tội với ngươi vậy!"
"Cái gì mà cùng lắm thì! Ngươi. . . . cái đồ lưu manh không có thành ý này, không phải thật tâm hối cải!" Sở Lạc Dĩnh ngoài miệng đang quát, dưới chân lại trợt một cái, lập tức sợ hãi hoa dung thất sắc: "A . . .!"
Thế nhưng, bên hông đột nhiên căng thẳng, Gia Cát Toàn Cơ đã ôm chặt eo nhỏ của nàng, đỡ nàng từ từ rơi xuống đất, đợi đứng vững vàng, mới bỏ nàng ra, cười gian trá: "Cửu công chúa! Ta đắc tội ngươi! Lại cứu ngươi! Cuối cùng lần này nên tính không ai nợ ai nhé?"
Sở Lạc Dĩnh vỗ ngực một cái, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liền muốn đi tìm Sở Vân Hách. Gia Cát Toàn Cơ vội động thân ngăn lại: "Cửu công chúa! Vương gia đang bận! Ngươi không thể vào!"
"Bận cái gì? Tiểu Sơ Tử rốt cuộc ra sao?" Sở Lạc Dĩnh tức giận hỏi, ánh mắt nhìn Gia Cát Toàn Cơ như hận không thể đem hắn ngũ mã phanh thây!
"Bận. . . . Khụ khụ! Vương gia lo lắng trên người Tiểu Sơ Tử có vết thương bên trong, giờ đang tự mình kiểm tra giúp hắn! Ngươi là cô nương! Có thể vào ư?" Gia Cát Toàn Cơ càu nhàu bĩu môi, tránh né ánh mắt như giết người của Sở Lạc Dĩnh.
"Hừ!" Sở Lạc Dĩnh hếch mũi, ngạo khí nghênh mặt lên. Nhưng, cho dù như vậy, ánh mắt vẫn liếc nhìn đến tên lưu manh này, không khỏi hừ lần nữa bước vào phòng khách.
"Ai. . . Cửu công chúa! Ngươi làm người không thể như vậy! Đã bảo cuối cùng không ai nợ ai! Sao vẫn hung hăng thế?" Gia Cát Tuyền Ki rầu rĩ vừa hô to, vừa mặt dày mày dạn đi theo.
Mà trong phòng, nghe phía ngoài vang động, Đoàn Cẩm Sơ mấy lần muốn ngồi dậy ra ngoài nhìn xem, đều bị Sở Vân Hách cản lại: "Đừng để ý tới bọn họ! Ầm ĩ vặt vãnh thôi!"
"Vân Hách. . . . . !" Đoàn Cẩm Sơ muốn nói lại thôi, hoang mang nhìn Sở Vân Hách, nhất thời càng không biết phải nói gì. Sở Vân Hách cởi áo lót nàng, mắt khẽ ngước lên: "Sao thế?"
"Vân Hách! Thật sự có người muốn giết ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ cau mày hỏi.
"Sơ Nhi! Chớ suy nghĩ quá nhiều! Đừng sợ! Tất cả đều có ta! Chỉ cần có ta ở đây, thì sẽ không để nàng bị gì!" Sở Vân Hách nhẹ nhàng cười, nói xong lại hạ mắt cẩn thận cởi quần lót Đoàn Cẩm Sơ, cẩn thận kiểm tra mỗi nơi trên thân thể nàng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hỏi nàng: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Đều ổn! Chỉ là. . . . . . Chỉ là chỗ đó có chút chút. . . . . . Có chút khó chịu. . . . . !" khuôn mặt nhỏ của Đoàn Cẩm Sơ đỏ bừng, né tránh ánh mắt Sở Vân Hách, lúng túng nói lí nhí trong miệng.
Nghe vậy, Sở Vân hách đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt lập tức lạnh lẽo đến thấu xương, mười ngón chợt cứng lại, cúi đầu nhẹ nhàng giơ hai chân Đoàn Cẩm Sơ lên, nhìn về phía chỗ riêng tư của nàng. . . . . .
Lát sau, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ đi về phía hồ tắm, đem ngâm nàng vào trong nước ấm, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: "Không sao hết! Thong thả tắm, nghỉ ngơi một lát sẽ hết!"
"Ừ!" Đoàn Cẩm Sơ gật đầu nghe theo, ngọt ngào cười với hắn. Ngừng một chút, nghĩ đến A Hổ, liền hỏi: "Vân Hách! Sau khi chúng ta đi! Ta không thấy A Hổ theo mà! Sao nó đột nhiên xuất hiện vậy?"
"Ở phía sau xe ngựa có một ngăn ngầm rất lớn! Ta đã giấu A Hổ vào đó từ trước rồi!" Sở Vân Hách cười nhẹ đáp