Editor: luyen tran
Ngồi ở đầu giường, nhìn người vừa tắm rửa xong đang chìm vào giấc ngủ. Sở Vân Hách tém lại góc chăn cho nàng, mỉm cười nghiêng người hôn lên cánh môi nàng. Yêu thương hôn hít một phen mới đứng dậy ra cửa, dặn dò Nhiếp Huyền ở ngoài cửa trông chừng, sau đó dẫn theo Nhiếp Phong đi tới thư phòng.
"Nhiếp Phong! Ngươi xác định người bắt đi Sơ Nhi là nữ nhân mặc đồ nha hoàn mà không phải là kẻ giả gái sao?" Ngồi xuống ghế, Sở Vân Hách trực tiếp hỏi.
"Bẩm chủ tử! Nô tài xác định!" Nhiếp Phong khẳng định nói: "Chết vô đối chứng! Nô tài nói với An Tĩnh vương rằng nha hoàn đó muốn bóp chết Tiểu Sơ Tử, trên thực tế cũng không phải là như thế! Lúc nô tài vọt vào từ cửa sổ, nha hoàn kia đang muốn chạy đi chứ không phải hạ sát thủ với Tiểu Sơ Tử!"
"Điểm này Bổn vương đã đoán được! Nhị ca không có lý do giết Sơ Nhi! Hiện tại Sơ Nhi chết đối với hắn không hề có lợi gì! Huống chi bản thân hắn có lẽ. . . .!" Sở Vân Hách nói đến chỗ này, thoáng ngưng người chốc lát, thâm trầm trong mắt lóe ra một ánh u quang, đột nhiên phát ra một nụ cười lạnh: "Hắn phái nàng kia đến là để tra nghiệm Sơ Nhi có phải là thân nữ nhi không đấy!"
"Chủ tử. . . .!"
Sở Vân Hách trong mắt lộ ra tia hung ác: "Nhiếp Phong! Giết rất tốt! Nhất định không thể lưu lại người sống!"
"Chủ tử! Làm phiền a Hổ! Khụ khụ. . . .! A Hổ thế mà cắn nha hoàn kia một phát vào mông, tươi sống ngoạm xuống một miếng thịt! Nô tài liền nhân cơ hội một kiếm kết liễu nàng!" Nhiếp Phong có chút xấu hổ nói, nhớ tới nha hoàn kia chết như vậy vô cùng thê thảm, không khỏi rùng mình một cái.
Sở Vân Hách, thoáng ngớ người, sau đó gật gù: "Hôm nay không thể không tính công của A Hổ! Phân phó phòng ăn thêm món ăn cho nó!"
"Dạ! Chủ tử!"
"Nhiếp Phong! Bổn vương ngược lại quên một chuyện! Hỏa tốc truyền tin cho An Vũ! Lệnh cho hắn điều tra Thiên Anh hội, đồng thời mang danh tự tư liệu nhân vật đầu não Thiên Anh hội về đây!" Sở Vân Hách chợt nghĩ tới gì đó, vội phân phó nói.
Thi thể Tiểu Thuận Tử ở nhà xác Đại Lý Tự kia. . . . chỉ là công cụ Kim Thiền Thoát Xác! Buổi sáng khi hắn dạy Đoàn Cẩm Sơ luyện khinh công, kinh ngạc phát hiện Tiểu Thuận Tử trước khi chết để lại cho Đoàn Cẩm Sơ tâm pháp, phối hợp nội công sẵn có trong cơ thể nàng, hoàn toàn là sư xuất một môn!
Như vậy, tên thích khách chân chính chạy trốn kia cũng sẽ là người Thiên Anh hội. Hơn nữa, nhất định còn sống!
Nhiếp Phong không có bất cứ ý kiến gì, chắp tay: "Nô tài lập tức làm ngay!"
"Đợi chút! Gọi Nghiêm ma ma đến trước đã, Bổn vương có chuyện hỏi bà!" Sở Vân Hách lại nói.
"Chủ tử! Bây giờ sao?"
"Ừ!"
"Nô tài lập tức đi gọi ngay!"
Nhiếp Phong chắp tay, thối lui ra khỏi cửa.
Sở Vân Hách ngửa lưng ra ghế, bấm tay xoa bóp huyệt thái dương. Nếu Sở Vân Ly lệnh cho ả kia nghiệm xem Sơ Nhi có phải nữ nhân hay không thì chỉ cần cởi quần lót nàng là đã xác định được, vì sao Sơ Nhi lại cảm thấy nơi đó không thoải mái khó chịu đây? Hơn nữa. . . .
Thời gian chừng một chén trà, Nghiêm ma ma đã đến. Đây là một lão ma ma hơn 50 tuổi, là mẫu thân Nghiêm Du quản gia Bát Vương Phủ, nhìn thấy Sở Vân Hách liền muốn quỳ xuống hành lễ, Sở Vân Hách vội giơ tay lên ngăn lại: "Miễn lễ! Nghiêm ma ma ngồi đi! Bổn vương có một số việc muốn hỏi ngươi!"
"Tạ vương gia!" Nghiêm ma ma ngồi xuống ghế, miệng nở nụ cười từ ái.
Sở Vân Hách có chút xấu hổ, nhìn Nghiêm ma ma muốn nói lại thôi, chần chờ một lúc lâu, mới nói: "Ma ma! Bổn vương có một vấn đề khó có thể mở miệng, Nghiêm ma ma đừng chê cười! Nếu bên dưới nữ nhân chỗ kia. . . . Hai vách thành có chút đỏ lên, còn có một chút tựa như trầy xước. Cái đó. . . . Là bị làm sao?"
"Chuyện này. . . .!" Nghiêm ma ma ngẩn ra, nhìn Sở Vân Hách không giống đùa giỡn, không khỏi nhíu chân mày: "Như Vương gia nói! Nàng kia là bị nam nhân khi dễ rồi!"
"Không! Không phải là nam nhân, là một nữ nhân!" Sở Vân Hách chấn động, vội bổ sung.
Nghiêm ma ma suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ nghe Vương gia nói như vậy, ta thật sự không phán đoán chính xác được! Nếu nữ nhân làm cho nữ nhân như vậy, không có gì ngoài chuyện tra nghiệm nàng có còn thân hoàn bích hay không, có thể lúc tra nghiệm động tác vô cùng thô lỗ, vậy mới làm bị thương nàng!"
"A! Như thế Bổn vương hiểu rồi! Tạ ma ma cho biết!" Sở Vân Hách đột nhiên phản ứng kịp, gật gật đầu nói.
Lúc về lại Dự Viên, Đoàn Cẩm Sơ ngủ ngon như cũ, chỉ là đôi mi thanh tú hơi nhíu, tựa như nằm mơ thấy cái gì, mà trông có chút thống khổ, chăn gấm đạp rơi xuống một góc. Đoàn Cẩm Sơ nằm sấp ở trên giường, cánh tay ngọc lộ ra ngoài, quần áo lót màu trắng lộ ra hơn phân nửa, cánh môi cong lên, thỉnh thoảng phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.
Sở Vân Hách vội khom lưng ôm lấy nàng, đau lòng nhíu chặt mày tuấn, hôn nàng lên mặt lên mi, nhẹ nhàng kêu: "Sơ Nhi! Sơ Nhi! Tỉnh dậy đi!"
"Ừhm. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ ngân giọng sau đó từ từ mở mắt, đôi mắt mờ mịt mông lung như gạt mây tán vụ chợt sáng lên, nhìn thật kỹ mặt Vân Hách sau đó ôm hắn thật chặt, giọng nức nở thì thầm nói: "Vân Hách! Đừng chết! Chàng đừng chết. . . . . . đừng bỏ lại ta! Ta rất sợ, rất sợ. . . . . .!"
"Sơ Nhi! Ta đây!" Sở Vân Hách lập tức nói: "Ta sẽ không chết! Sẽ không bỏ lại nàng! Đừng sợ! Đừng sợ! Ta sẽ luôn ở cạnh nàng! Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!"
"Vân Hách! Ta lại mơ thấy cảnh chàng rơi xuống trà nhã đình!" Đoàn Cẩm Sơ khóc ra tiếng, tiện đà đem Sở Vân Hách ôm chặt hơn: "Đều tại ta! Đều tại ta! Là lỗi của ta! Là ta không tốt! Ta hại chàng! Hại Từ tiểu thư! Làm hại mọi người suýt chút nữa đều chết! Vân Hách. . . . . ."
"Sơ Nhi! Đừng tự trách! Không chết đâu! Có ta ở đây, ai cũng không chết được! Sau này nàng cẩn thận chút là được rồi! Đừng khóc!" Sở Vân Hách đau lòng vạn phần, giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt Đoàn Cẩm Sơ, từng lần từng lần một an ủi tâm tình của nàng.
"Nhưng chàng thật sự ngã xuống rồi. . . . . . Vân Hách! Đừng bỏ lại ta nữa! Nếu chàng chết rồi, ta ở nơi này cũng sẽ không còn ý nghĩa gì. . . . . .!" Đoàn Cẩm Sơ khóc không thành tiếng, mới vừa được Sở Vân Hách lau đi nước mắt, lập tức lại dâng lên, chỉ cần trong đầu vừa nghĩ tới lúc kinh hiểm, hồn như lìa khỏi xác, từng trận run rẩy, giờ mới nhận ra, tình yêu nàng chân thành với hắn đến mức độ như vậy.
Đôi mi dài của Sở Vân Hách cũng bị nước mắt thấm ướt, giọng khàn khàn nghẹn ngào nói: "Ngốc tử! Ngốc tử! Đừng lo lắng cho ta nữa! Là ta cố ý ngã xuống! Ta sao có thể để cho mình thật sự có chuyện chứ? Ta là vì che giấu võ công lộ ra, cho nên mới mặc cho thân mình ngã xuống! Bằng bản lãnh của ta, sao có thể rơi xuống đá nhọn được? Sơ Nhi! Đừng khóc! Thật ra là nàng dọa ta, vậy mà lại nhảy theo ta xuống! Ta chỉ sợ không kịp tiếp được nàng! May là. . . . . . May là nàng không sao. . . . . .!"
"Hu hu. . . . . . Vân Hách! Chàng cố ý làm ta sợ! Chàng thật là xấu xa. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, lại càng khóc lớn tiếng hơn, uất ức khóc thút thít không ngừng, "Chàng không chỉ làm ta sợ, mà còn thầm thì nói chuyện với vị hôn thê của chàng trước mặt ta, bộ dạng chàng trông còn rất vui vẻ nữa. . . . . .! Chàng! Chàng không muốn cưới ta! Cưới nàng là được rồi! Ta không muốn gả cho chàng. . . . . ."