Editor: Hoa Trong Tuyết.
"Miêu Cương vương kiêng kỵ nước Đại Lịch, vốn không định gây ra động tĩnh lớn, vương phi không cần phải lo lắng, xin mời đi theo thuộc hạ." Nguyên Tái nghiêm trang quay đầu lại nói.
Mộc Thất theo sau lưng Nguyên Tái, không chế kinh công bay về nơi ở của sứ thần.
"Gia phân phó thuộc hạ đưa vương phi an toàn rời khỏi nơi này, mọi việc còn lại cứ giao cho gia là được rồi." dưới mặt nạ khuôn mặt Nguyên Tái hiện lên nụ cười thản nhiên, quay đầu lại hả hê nói.
Ánh mắt Mộc Thất nhìn về phía trước, giống như mơ hồ nhìn thấy một kết giới màu tím nhẹ nhàng lưu động. . . . . .
"Nguyên Tái, mau dừng lại!" Mộc Thất hình như nhận thấy có gì không đúng, lập tức kêu Nguyên Tái ——
Nhưng chân trước của Nguyên Tái đã bước vào bên trong vách tường như có như không kia, trong nháy mắt bị hút vào!
Ánh mắt Mộc Thất căng thẳng, muốn tiến lên phía trước kéo hắn về, lại có một luồng lực cực đại kéo nàng vào. . . . . .
Đây là kết giới Ám Dạ bày ra, chắc hẳn bọn họ đã vào ảo cảnh!
Trước mặt Mộc Thất và Nguyên Tái xuất hiện cảnh sắc màu trắng mờ, tất cả những đồ vật trong này đều mơ hồ, bọn họ sờ bốn phía giống như bị tường rào bao vây!
"Không nên cử động lung tung!" Mộc Thất nói khi nhìn thấy Nguyên Tái chém ra một kiếm: "Trong ảo cảnh này mỗi bước đi đều có thể đưa người vào chỗ chết, cẩn thận vẫn hơn."
Nguyên Tái tháo mặt nạ ném qua một bên, cả giận nói: " Ám Dạ đáng chết, chuyên dùng ám chiêu đùa giỡn!"
Đột nhiên, từ hư không bốn phía nhảy ra mấy trăm người áo đen, cùng nhau giơ đao chém về phía Mộc Thất.
Mộc Thất rút kiếm cùng Nguyên Tái đối lưng nghênh địch, nhưng kẻ địch giống như vô cùng đông làm cho bọn họ giết bao nhiêu vẫn không hết. . . . . .
Trên nóc một cung điện, một ám vệ nói thầm vài câu vào tai Sở Vân Mộ, Sở Vân Mộ nhíu chặt mày, siết chặt quả đấm khanh khách vang dội.
Tiểu Thất mất tích trong vương cung của Miêu Cương vương!
Nhất định có liên quan đến Ám Dạ kia. . . . . .
"Truyền lệnh xuống, dừng toàn bộ kế hoạch, toàn bộ rút lui đi tìm tung tích vương phi!" Sở Vân Mộ lạnh lùng hạ lệnh.
Đối với Mộc Thất Ám Dạ có uy hiếp cực kỳ lớn, hắn xuống tay tuyệt đối sẽ không lưu tình!
Con ngươi Sở Vân Mộ hiện lên tia khát máu tinh hồng, nếu vì vậy mà làm hắn mất đi Tiểu Thất, hắn nhất định huyết tẩy Miêu Cương vương cung, khiến thiên hạ máu chảy thành sông. . . . . .
"Dạ!" Nguyên Lẫm dùng đạn tín hiệu bắn lên không trung, sát thủ của thập tam sát lập tức tập họp thành nhóm, nhanh chóng rút lui.
Miêu Cương vương núp sau lưng thị vệ nhìn thấy như vậy, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: "Thế nào? E ngại đế vệ của Cô rồi hả ? Đã muộn! Cô nhất định phải bắt các ngươi lại để răn đe!"
Dứt lời, hắn phất tay ý bảo bọn thị vệ tiến lên bọc đánh, tuyệt không cho thích khách có cơ hội chạy trốn.
Đang lúc Miêu Cương vương hài lòng, sát thủ hàng cuối cùng rút lui nhanh bón ném ra một viên đạn mê.
Khói mê này chính là bí dược vương phi chế ra, có thể làm cho người ta tạm thời mất đi trí nhớ, hoàn toàn không còn năng lực phản khán!
Đợi mọi khi người phản ứng lại, nhóm thích khách đã biến mất khỏi tầm mắt, nếu không phải có những thị vệ bị thương rất nặng, giống như những sát thủ này chưa từng xuất hiện qua. . . . . .
Ở đình thủy tạ trong nội cung, Tô Vọng Ngôn đang luyện chữ nghe ám vệ bẩm báo Mộc Thât mất tích, động tác trong tay dừng lại, đầu bút trên giấy ấn xuống một vệt mực thật đậm.
Rắc rắc!
Bút lông trong tay Tô Vọng Ngôn gãy thành hai đoạn, sắc mặt của hắn vẫn như thường, nhưng đáy lòng đang giống như dời sông lấp biển.
Nàng gặp nguy hiểm!
"Cẩm Tô, phái ám vệ, đi tìm tung tích Trăn Dương quận chúa!" Tô Vọng Ngôn nói với nam tử đứng sau lưng.
Cẩm Tô hơi ngẩn ra, vội vàng nói: "Chủ tử, ám vệ bên người là để bảo vệ an nguy của người, không thể điều đi!"
"Đến lời chủ tử nói ngươi cũng không nghe?" con ngươi Tô Vọng lạnh xuống, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Thuộc hạ không dám!" Cẩm Tô nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói.
"Vậy thì theo như mệnh làm việc, không được sai sót!" Tô Vọng Ngôn trầm giọng nói.
Tay hắn ấn lên ngực chính mình, nếu nàng không có ở đây, nơi này của hắn vĩnh viễn sẽ trở nên trống rỗng, cảm giác giống như cho dù hắn có làm gì cũng sẽ thấy không còn ý nghĩa. . . . . .
Đêm đã khuya, Sở Vân Mộ vẫn không có tin tức của Mộc Thất.
Hắn không kềm chế được tính tình, không để ý tới những thứ khác, lập tức cầm kiếm xông ra ngoài ——
Hoặc là, hắn tìm được Trăn Dương quận chúa bình an vô sự, hoặc là, sẽ để cho quốc sư Miêu Cương và toàn bộ vu sư chôn theo!
Sở Vân Mộ quen thuộc mùi vị trên người Mộc Thất, đó chính là hương liệu hắn tự tay điều chế cho nàng, chỉ cần nàng còn một hơi thở cũng không thoát khỏi khứu giác của hắn!
‘ Vân Thất ’ được Mộc Thất dùng máu tươi của mình trộn lẫn với mật phượng hoàng luyện thành, cũng có thể cảm nhân được sự tồn tại của Mộc Thất .
Sở Vân Mộ đi lại con đường Mộc Thất đã từng đi qua để tìm kiếm, đến một góc cung điện, hơi thở của Mộc Thất đột nhiên biến mất không còn tung tích, ở chỗ này ‘Vân Thất’ sau khi vòng quanh cũng bất động.
Hắn phi thân nhảy xuống, đập vào mắt hắn chính là Thủy Mạc kết giới. . . . . .
Hay cho Ám Dạ, dại dám xuống tay với Tiểu Thất, hắn nhất định băm y thành trăm mảnh!