Editor: Hoa Trong Tuyết.
Trong huyễn cảnh, người áo đen trước mặt Mộc Thất ngày càng nhiều, hình như giết mãi không hết.
"Vương phi, cái huyễn cảnh này lập đi lập lại liên tục, chúng ta làm thế nào để đi ra ngoài?" Nguyên Tái cầm kiếm ra tay vừa chuẩn vừa ngoan(độc), tuy nhiên lại không có nửa giọt máu rơi xuống.
Bởi vì những người này do Ám Dạ dùng ảo cảnh tạo ra, căn bản không hề tồn tại!
Mộc Thất nhíu chặt chân mày, Nguyên Tái nói không sai, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, những người này sẽ không cho bọn họ cơ hội tìm được lối ra.
Ánh mắt của nàng quét bốn phía, chỉ thấy trong nhóm người áo đen có một người có khắc hình xăm quỷ ưng màu đỏ trên trán.
Nàn biết hình xăm này, trước đây khi giao chiến với Ám Dạ, nàng cũng nhìn thấy trên cổ tay của hắn xuất hiện hình xăm như vậy!
Nghe nói vu sư Miêu Cương khi tạo ảo cảnh trong tình huống đặt biệt có thể đặt biệt tạo ra ảo cảnh tương thông với huyết mạch của chính mình, dùng cái này điều khiển người trong ảo cảnh.
Vậy người có hình xăm quỷ ưng trên trán chính là người có sinh mạch của Ám Dạ!
Mộc Thất nâng lên khóe miệng, nói với người sau lưng: "Nguyên Tái, ngươi hỗ trợ cho ta!"
Dứt lời, Mộc Thất vận khinh công nhảy lên, đạp vào bả vai người áo đen nhanh chóng bước qua.
Nàng vận đủ nội lực, đạp tuyết kiếm trong tay bỗng nhiên dài thành hai thước, xuất chiêu tạo ra kiếm khí, kiếm khí hóa hình thể xông tới——
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Mộc Thất cảm thấy có một luồng lực thật lớn đang chống đỡ, làm cho nội lực của nàng tăng thêm vài phần.
Sau tiếng nổ, tất cả ảo cảnh trước mắt biến mất khôi phục lại hình dáng giống như trước khi nàng và Nguyên Tái bước vào.
Nàng phá trận!
Mộc Thất giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thanh bảo kiếm ánh lên ánh sáng lạnh lẽo cắm vào trong tường —— là ‘ Vân Thất ’!
"Tiểu Thất. . . . . ." Không đợi Mộc Thất di chuyển, đôi cánh tay cường thế đã cuốn lấy nàng ôm vào trong ngực.
Nhánh tóc đen mềm mại xuất hiện trong mắt Mộc Thất, mang theo hương sen thơm nhàng nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
Mộc Thất nghe được âm thanh Sở Vân Mộ thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ôm nàng chặt thêm mấy phần.
"A Sở, ta không sao." Mộc Thất khẽ quay đầu lại nói.
"Đừng nói chuyện, để cho ta ôm nàng một chút." Sở Vân Mộ vùi đầu vào tóc nàng, chợt có loại cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy.
Vì nữ tử hắn yêu thương, dĩ nhiên hắn phải lo sợ!
Hắn sợ Tiểu Thất lọt vào ảo cảnh nguy hiểm giống như trước đây, hắn sợ sẽ không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp của nàng. . . . . .
Mộc Thất vỗ vỗ đôi tay thon dài lạnh lẽo của Sở Vân Mộ, A Sở của nàng ——
Người đời đều nói nhiếp chính vương nước Đại Lịch lòng dạ ác độc vô tình, nhưng e rằng trên đời này không có nam tử nào có thể si tình hơn hắn. Hắn không dễ dàng động tâm, một khi động tâm thì toàn bộ nhu tình một đời cũng chỉ dành trọn cho một người.
Nàng có thể gặp được một nam tử tốt đẹp đến nhường này, chính là phúc khí lớn nhất đời này của nàng. . . . . .
Một lát sau, Sở Vân Mộ ngước mắt, nắm chặt tay Mộc Thất, lạnh lùng nói: "Truyền lệnh xuống, trước lúc hừng đông, huyết tẩy vây cánh của Ám Dạ, phá tan hang ổ của hắn!"
"Đợi đã nào...!" Mộc Thất bỗng nhiên nói: "Ta muốn tự tay làm thịt Ám Dạ, ném thi thể của hắn vào sông làm mồi cho cá ăn!"
"Dạ!" Nguyên Lẫm và Nguyên Tái cùng nói.
Xem ra lần này vương gia và vương phi đều nổi giận rồi, hậu quả cũng không thể tưởng tượng được . . . .
Tối nay ánh trăng đỏ thẫm, nhất định là một đêm máu tanh huyết tẩy!
Bên kia, Tô Vọng Ngôn từ trong lời nói của Cẩm Tô biết Mộc Thất đã an toàn, nắm tay siết chặt cuối cùng cũng thả lỏng, trong lòng bàn tay tràn ướt đẫm mồ hôi.
"Với tính tình của nàng, tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Miêu Cương Vương và quốc sư, không quậy cho vương cung Miêu Cương náo loạn nhất định nàng sẽ không để yên." Khóe miệng Tô Vọng Ngôn hiện lên nụ cười dịu dàng, trong đầu tràn nhập dáng vẻ mỹ lệ của Mộc Nguyệt Lương.
Hắn nhớ rất rõ bóng dáng lanh lợi hoạt bác trước đây của nàng khi nàng phẫn nam trang, cho dù là một cái nhăn mày một nụ cười, cũng khắc thật sâu trong lòng hắn. . . . . .
Trong đêm tối, thập tam sát giống như mị ảnh bao vây vương cung Miêu Cương, tất cả người có liên quan với quốc sư Ám Dạ, bao gồm thủ hạ của Miêu Cương vương là bảy đại vu sư, đều bị diệt khẩu hủy thi, không ai thoát khỏi.
Thập tam sát rất nhanh đã đào ra được hang ổ của Ám Dạ—— thánh đàn địa cung!
Thám tử đưa đến tin tức, quốc sư Ám Dạ cũng không có rời khỏi vương cung, mà núp ở thánh đàn dưới lòng đất, nơi đó có rất nhiều tai mắt của hắn.
Bên ngoài thánh đàn có rất nhiều cơ quan, người bình thường rất khó đến gần nơi đó.
Chỉ cần không cẩn thận chạm vào cơ quan, nước thủy ngân sẽ phun trào, coi như khinh công tốt đến đâu cũng trốn không kịp, sẽ bị độc chết ở đó!
Mộc Thất tỉ mỉ nhìn bản đồ trong tay ngẫm nghĩ, bất kỳ cơ quan nào cũng sẽ có khuyết điểm, cho dù có phải đào sâu ba thước đất nàng cũng nhất định diệt sạch đồng đản của Ám Dạ!
Đúng vào lúc này, Trầm Xuân vội vã báo: "Tiểu thư, Miêu Cương vương bị thích khách tấn công, hắn phái một nhóm binh lính đến tẩm điện của tiểu thư! Nếu lúc này người không có mặt trong tẩm điện, nhất định hắn sẽ vu cho người tội danh cấu kết với thích khách? Chúng ta nhất định không thể để lão già kia bắt được nhược điểm!"
Mộc Thất cười lạnh, xem ra kế hoạch thứ hai của Miêu Cương vương là để cho Ám Dạ vây nàng trong ảo cảnh, sau đó úp tội danh cấu kết với thích khách lên đầu nàng, dùng lý do này uy hiếp nàng luyện thuốc trường sinh cho hắn.
Nếu nàng không đồng ý, Miêu Cương vương sẽ tung tin tức này ra ngoài, như vậy nàng sẽ đắt tội cả hai nước Đại Lịch và Miêu Cương, đến lúc đó không thể không quy thuận Miêu Cương, để cho hắn sử dụng.
Mà Ám Dạ lại có tính toán khác, hắn nghe mệnh Miêu Cương vương chỉ là tùy cơ ứng biến, thật ra điều hắn thật sự muốn là có thể trừ bỏ Mộc Thất và nhiếp chính vương Sở Vân Mộ, nhìn trận pháp hắn bày trong ảo cảnh cũng đủ biết được, hắn không hề có ý nương tay với Mộc Thất.
Trầm Xuân vừa mới dứt lời, ngẩng đầu đã thấy nữ tử trước mắt biến mất không dấu vết.
"Mở cửa, vương thượng có lệnh, điều tra kỹ trong cung, tìm ra tung tích thích khách!" Một đám binh lính gấp gáp đập của phòng Mộc Thất, chỉ thấy ánh nến trong phòng chậm rãi sáng lên, bóng dáng nhỏ nhắn uyển chuyển nhanh chóng hiện rõ trước mắt mọi người.
Trong lời đồn dung mạo của Trăn Dương quận chúa như thiên tiên quả thật không sai, dung nhan so với mỹ nhân Miêu Cương đẹp hơn gấp trăm lần!
Bọn binh lính nghĩ đi nghĩ lại, máu nóng không khỏi sục sôi. . . . . .
Ken két!
Cửa mở rộng, một chưởng lực mạnh mẽ quét qua, tát vào mặt một hàng binh lính đứng đầu.
Trầm Hạ phất tay, lãnh ngạo đứng ở trước cửa, trầm giọng nói: "Càn rỡ! dung mạo của Quận chúa thứ phàm phu tục tử các ngươi có thể mơ ước!"
"Thôi, Trầm Hạ, đừng phí lời với những người này." Mộc Thất mặc áo khoát ngoài đứng ở cửa, nhẹ nhàng mở lư hương trong tay ra.
Một làn khói màu xanh nhạt nương theo hướng gió len lỏi trong nhóm binh lính, động tác của mọi người chợt cứng ngắc, giống như tay chân không còn nghe theo sai khiến của bản thân!
"Đây là nhiếp hồn hương, phàm người trúng phải hương này, đều phải ngoan ngoãn nghe lệnh của bản quận chủ, nếu không, máu huyết sẽ lạnh băng mà chết." Mộc Thất nhẹ nhàng mở miệng, cầm chày ngọc nhẹ đảo lư hương.
"Vương thượng của các ngươi giăng bẫy bản quận chủ khắp nơi, không bằng bản quận chủ sẽ đưa hắn một phần đại lễ." Ánh mắt Mộc Thất lạnh dần, miệng nhếch lên một đường cong giảo hoạt.
"Mấy người các ngươi, ngay lập tức xếp hàng chạy đến ao nước trong tẩm cung của Miêu Cương vương, lột sạch quần áo nhảy xuống nước, không được phép ngừng lại!" Mộc Thất cười một tiếng, chập rãi mở miệng nói: "Đúng rồi, vừa nhảy còn phải vừa kêu ‘ ta là cầm thú ’."
Cái gì? Bọn lính cả kinh, bắt bọn họ phải lột sạch quần áo trước mặt vương thượng thật sự rất xấu hổ? Bọn họ đường đường nam tử nếu làm ra chuyện như vậy, làm sao còn mặt mũi gặp người đời?
Nhưng không chờ bọn họ kịp phản ứng, thân thể đã không tự chủ được chạy về phía tẩm cung Miêu Cương vương. . . . . .
"Không cần a!" Mấy trăm tên lính chạy như bão tố quét qua, vừa chạy vừa lột sạch quần áo, người này nối tiếp người kia nhảy vào trong ao.
Nữ nhân này. . . . . . nữ nhân này thật sự là ma quỷ, quá đáng sợ!
Miêu Cương vương bị tiếng ồn ào do vật nặng rơi vào trong nước làm ảnh hưởng đến quá trình ‘ thải âm bổ dương’, nhất thời giận tím mặt.
Hắn đứng dậy khoác món áo, vén màn trướng lên, bộ mặt không vui nhìn thị vệ gác cửa hỏi “xảy ra chuyện gì?"
"Khởi bẩm vương, bên ngoài. . . . . . bên ngoài. . . . . ." Thị vệ gác cửa ấp úng không biết dùng từ nào để miêu tả lại tình cảnh hiện tại đang diễn ra.
"Đồ vô dụng!" Miêu Cương Vương đẩy mạnh cửa ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạt ngẩn ra. . . . . .
Đế vệ của hắn thế nhưng đang lột sạch quần áo, nhảy vào ao tắm trước mắt hắn, còn tự động gọi mình là ‘ cầm thú’!
Lửa giận tràn ngập trong lòng làm Miêu Cương vương phun ra một ngụm máu tươi, che ngực nói: "Người đâu! Mang bọn chúng xuống cho Cô, nhốt vào địa lao, lăng trì xử tử!"
"Vương thượng tha mạng. . . . . . là Trăn Dương chúa. . . . . ." Mọi người hô.
Miêu Cương vương cắn răng nghiến lợi, một quyền đánh vào cây cột: "Ngươi được đấy Trăn Dương, dám nhục nhã Cô, Cô nhất định làm cho ngươi không có đường ra khỏi lãnh thổ Miêu Cương!"
Ở trong tẩm điện, cuối cùng Mộc Thất cũng nghĩ ra được biện pháp tiến vào địa cung
các cơ quan trong địa cung đều chứa thủy ngân, theo nàng biết, lưu huỳnh gặp thủy ngân sẽ hóa thành bột phấn, mất đi kịch độc.
Nàng vẽ trên địa đồ một đường vòng màu hồng, chỉ cần đi theo hướng này, có thể trán khỏi va chạm với thủy ngân.
Hơn nữa nếu như gặp phải cơ quan có thủy ngân, có lưu huỳnh trong tay, bọn họ cũng sẽ không có nguy hiểm.
Sở Vân Mộ chọn lựa ra năm mươi sát thủ tinh anh, cùng mình và Mộc Thất xông vào thánh đàn.
Binh sĩ canh gác bên trong thánh đàn chưa kịp kêu đã mất mạng, theo tuyến đường Mộc Thất vẽ ra, đoàn người không tốn chút sức nào tiến vào bên trong cung điện dưới lòng đất.
Tại tầng sâu nhất của địa cung, Mộc Thất thấy được diện mạo dữ tợn của Ám Dạ trên đỉnh thánh lò.
Bên trong lò lửa cháy bùng lên ngọn lửa màu tím đen, chiếu sáng bốn phía nhìn giống như luyện ngục.
Sở Vân Mộ lạnh lùng trong con ngươi hiện sát khí, siết chặt kiếm trong tay, hận không thể một đao chém đến đỉnh đầu Ám Dạ
Đứng ở đỉnh thánh lò Ám Dạ gạt áo choàng ra, lộ ra gương mặt bị hủy dung, trên gương mặt đầy hoa văn quỷ dị, giống như độc hoa la trên mặt nàng trước đây.
Xem ra Ám Dạ dùng loại đồ này trong lúc trọng thương để duy trì tính mạng, hơn nữa khiến cánh tay bị chém đứt mọc ra!
Hắn nhìn Mộc Thất cười lạnh: "Biết tại sao ngươi không giải được nguyền rủa trên người mình không? Bởi vì trươc đây bổn tọa dùng nguyền rủa ác độc nhất của vu sư, lấy tánh mạng chính mình làm tiền đánh cuộc, hạ nguyền rủa trên người thần vu, nguyền rủa đứa bé của nàng và nam nhân kia, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế!"
Trong ánh mắt của hắn chiếu lên ngọn lửa, tràn đầy tức giận và ghen ghét.
"Là cha mẹ ngươi hại bổn tọa mất đi tất cả, luân lạc thành dáng vẻ ngày hôm nay! Cho dù bổn tọa có chết đi, cũng sẽ mang các ngươi chôn theo! Khi lửa trong thánh lò này cháy thành màu đen, chính là ngày ôn dịch bộc phát! Bổn tọa muốn chỉnh cả Miêu Cương, thậm chí cả tứ quốc, đều sẽ chôn cùng bổn tọa!"
Mộc Thất lãnh tĩnh nhìn hắn, vì sao hắn lại hấn thấu xương cha mẹ của mình, có phải chỉ có hắn mới biết thân thế cha mình?
"Cha của ta. . . . . . là ai ? Đến tột cùng thuốc giải nguyền rủa ở đâu?" Bả vai Mộc Thất khẽ run, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mắt.
Ám Dạ cười lớn: "Bổn tọa quên, ngươi ngay cả cha ruột mình là ai cũng không biết! Ha ha ha ha. . . . . . Nhưng đáng tiếc a, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không sẽ biết. . . . . ."
Sở Vân Mộ siết chặt đốt ngón tay khanh khách vang dội, người này lại dám thương hại Tiểu Thất của hắn, hắn hận không được nghiền xương người này thành tro!
Nhưng Mộc Thất đưa tay ngăn cản hắn, giờ phút này bọn họ nếu có một chút cử động, chắc chắn Ám Dạ sẽ nhảy vào thánh lò, lấy thù hận tế lò lửa, làm cho ôn dịch nhuốm đầy cừu hận như mãnh thú tiến ra, không người nào ngăn chặn được!
Sở Vân mộ tập trung chưởng lực trong lòng bàn tay, chuẩn bị tùy thời đánh úp về phía Ám Dạ, nhưng ở chỗ tối có một bóng đen giao động lọt vào mắt hắn.
Chẳng lẽ còn có người điều khiển sau lưng Ám Dạ?
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói hay là không?" Đạp tuyết kiếm trong tay Mộc Thất cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
"Muốn biết điều bí mật này, đời sau đi!" Ám Dạ nổi điên nghiên thân nhảy xuống thánh lò, cuối cùng nói một câu: "Ha ha, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được cổ mẫu nguyền rủa. . . . . ."
Bởi vì lúc hắn thi triển nguyền rủa, đã đặt cổ mẫu trên người mà bọn họ không thể ngờ được. . . . . .
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không tìm được!
Nhìn thấy Ám Dạ muốn nhảy vào trong hỏa lò, Sở Vân Mộ và Mộc Thất đồng thời phóng người lên, nhưng lại có một luồng lực cực lớn cuốn tới, rõ ràng muốn ngăn cản bọn họ!
"Vèo" một tiếng, một thanh kiếm sắc xuyên qua bả vai ám dạ, gim hắn trên vách tường.
Có thể trong nháy mắt xuất hiện ở đây còn có thể xuyên qua kết giới, chính là Thập Lục!
"Ngươi. . . . . ." Ám Dạ trợn to hai mắt, kế hoạch của hắn sao có thể thất bại?
Không chờ hắn nói trọn lời, Sở Vân Mộ đã vận đủ lực, một kiếm bổ đôi thánh lò, khí lạnh vô cùng khiến ngọt lửa tím đen trong thánh lò bị dập tắt. . . . . .
Mộc Thất cười lạnh một tiếng, một kiếm đâm vào cổ họng ám dạ, nhếch môi nói: "Nếu như ngươi cái gì cũng không chịu nói, vậy thì. . . . . . đi chết đi!"