Tuyệt Sắc Yêu Phi

quyển 2 chương 102: ta hứa kiếp sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

“Không có khả năng!”

Huyền Kha kinh hãi, lập tức từ trên long ỷ đứng lên, không thể tin nhìn đám cung thủ kia, hai mắt mở to nhìn khiếp sợ, tơ hồng ở giữa con ngươi đen nhè nhẹ hiện lên, sát khí phát ra kịch liệt!

“Không có gì là không có khả năng, Huyền Kha, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, quân cờ mà ngươi đặt cược đã bị người của chúng ta nhổ cỏ tận gốc, người ngươi bố trí ở chung quanh Hoàng cung, đều bị người của ta thay thế, liền ngay cả quần thần trong triều, trừ bỏ vài cựu thần kia, đều là người của ta.

Hiện giờ di chiếu vừa ra, ta tin tưởng vài vị cựu thần nhất định sẽ tuân thủ theo di chiếu phụ hoàng, Huyền Kha, thực sự trở thành người đơn độc hẳn là ngươi mới đúng chứ!

Huyền Kha, nếu huynh lại không đầu hàng, ta đem huynh cùng người của huynh toàn bộ bắn chết, không chừa một mống, nếu huynh buông tay chịu trói, ta có thể lưu một mạng cho huynh, như thế nào, đại ca?”

Trong mắt hiện lên tia sáng phức tạp, Huyền Dạ ngữ khí biến đổi, ôn hòa rất nhiều, nhất là một tiếng đại ca kia, dư âm ngân nga, hình như có cảm khái vô hạn.

Huyền Kha lẳng lặng đứng đó, hung tợn nhìn chằm chằm Huyền Dạ, nắm tay cầm thanh kiếm, môi đỏ mọng bị nghiến cắn nát, sau một hồi lâu, từng chữ tững chữ trong kẽ răng rít ra một câu nói:

“Huyền Dạ, ngươi không có thông minh như vậy, nói cho ta, đây hết thảy là ai dạy cho ngươi?”

“Là chúng ta!”

Thanh âm quen thuộc truyền đến, cung tiễn thủ một bên cửa sổ hướng hai bên chợt lóe, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển một thân trang phục, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

“Là các ngươi???”

Huyền Kha kinh ngạc quát:

“Làm sao có thể? Các ngươi tại sao lại ở Huyền Vũ Quốc, không phải là ở Bạch Hổ Quốc sao?”

“Không có gì mà không có khả năng, Huyền Kha, thành thật nói cho ngươi biết, ngươi không cần trông cậy vào ai tới cứu ngươi, bởi vì mọi người trong trụ sở bí mật của ngươi đã bị người của chúng ta chém giết toàn bộ, mật đạo cũng bị chúng ta phong tỏa, mà Phong Tuyệt đã hoàn toàn nắm trong tay phủ minh chủ, cũng đem chuyện ngươi giết phụ đoạt vị bậc đại nghịch bất đạo này chiêu cáo toàn bộ võ lâm.

Người gian ngoan mất linh này, toàn bộ đều bị nhốt, ngươi vị minh chủ này, đã bị Phong Tuyệt thay thế, phủ Hoàng Tử của ngươi, đã bị chúng ta niêm phong, Huyền Kha, ngươi giờ cái gì cũng không có, còn không bỏ tay chịu trói?

Chư vị, chỉ cần các ngươi không ai trợ giúp người này, chúng ta cam đoan không ai tổn thương các ngươi, chúng ta chỉ cần bắt được Huyền Kha, buông binh khí trong tay, lui sang một bên, tha các ngươi tội chết!”

Con ngươi đen Bạch Bằng Triển hàm uy, cao giọng nói.

Còn dư lại mấy chục hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, cương trực nửa ngày, đột nhiên:

“Loảng xoảng “

Một người trong đó ném binh khí đi, trong nháy mắt thì có phản ứng dây chuyền, mấy chục người, cũng chỉ còn lại có năm người đứng ở bên người Huyền Kha, gắt gao đưa hắn bảo hộ ở bên trong, oán hận nhìn mặt mọi người trong đại điện, xem ra, là thề sống chết muốn bảo hộ chủ tử!

“Phải không?”

Huyền Kha đột nhiên đột ngột khẽ cười rộ lên, càng cười thanh âm càng vang, cuối cùng đơn giản là đau gào thét điên cuồng.

Vân Hiểu Nguyệt rõ ràng thấy có nước mắt trong suốt ẩn trong khóe mắt hắn, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Tâm, đột nhiên có một chút đập nhanh!

“Cao à, thật là biện pháp hay! Tính ra từ trước tới nay chỉ thấy qua Nguyệt Nhi như vậy, biện pháp này, là Nguyệt Nhi nói cho các ngươi biết, có phải hay không?”

Mở đôi mắt phiếm hồng ra, Huyền Kha khàn khàn hỏi.

” Đúng, ngươi cứ việc phái người bắt Thái Tử Chu Lân Chu Tước quốc đi, bức bách Nguyệt Nhi bước vào cạm bẫy của ngươi, nhưng mà ngươi thật không ngờ, Nguyệt Nhi để lại ám hiệu cho chúng ta, chúng ta rất nhanh tìm đến cũng trà trộn vào căn cứ bí mật của ngươi, gặp được Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi đem kế hoạch của ngươi nói cho nhóm ta biết, sau đó nói ra phương pháp phá giải, có thể nói, ngươi hôm nay chuẩn bị hết thảy, Nguyệt Nhi đã sớm dự đoán trước. Huyền Kha, Nguyệt Nhi là người thông minh như vậy, cho dù đã uống giải dược cũng lưu ở bên cạnh ngươi không đi, tự nhiên là muốn hóa giải ngươi.

Mà ngươi rất tự tin, cho rằng có thể khống chế Nguyệt Nhi, nhưng ngươi đã quên mất, Nguyệt Nhi nàng không chỉ là một vị thần y, càng là một nhà mưu lược, nàng bố trí kế hoạch thiên y vô phùng, khắp nơi áp chế ngươi, ngươi làm sao có thể đấu thắng chúng ta? Huyền Kha, hôm nay, sẽ vì hết thảy ngươi làm mà trả giá thật lớn, chuẩn bị cung tiễn thủ, một lần cuối cùng hỏi ngươi, đầu hàng hay không đầu hàng?”

Con ngươi đen xinh đẹp Tư Đồ Viễn tràn đầy hận ý cùng lửa giận, chờ một chữ một câu trả lời.

“A…”

Đột nhiên, Huyền Kha ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm giống như chim quyên hộc máu, kéo không dứt, ẩn chứa chân khí hùng hậu tiếng huýt gió làm cho người trong đại điện hòa cùng người bên ngoài tâm khí bao phủ, đồng loạt che lỗ tai lại, khổ sở muốn rên rỉ nôn mửa, nhất là những nhóm đại thần kia, tất cả đều cuộn tròn ở trên mặt đất, trôi qua mấy niên kỷ đại, đã chảy máu lênh láng, mắt sẽ thấy không được!

Đáng chết!

Vân Hiểu Nguyệt một tay ôm lấy Bảo Bảo sát vào trong ngực, đè lại lưng của hắn đem chân khí đưa đi vào, vận công giúp hắn chống cự lên.

“Im miệng!”

Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển giận dữ, một phen đoạt lấy cung của cung tiễn thủ đứng không vững bên cạnh bắn phát tên đầu tiên, tên giống như mưa sao băng hướng trên người Huyền Kha bay đến, hắc y nhân bên ngoài toàn lực tuốt kiếm trong tay ra toàn lực ngăn cản, đáng tiếc Bạch Bằng Triển bởi vì công lực yếu kém, mũi tên bị ngăn, mà Tư Đồ Viễn mũi tên còn lại là mạnh mẽ vô cùng, xuyên qua thân thể một người áo đen, hung hăng đâm vào bụng Huyền Kha, nhất thời, máu tươi nhiễm đỏ bạch y, tiếng huýt gió, im bặt!

“Chủ tử…”

Còn sót lại ba hắc y nhân bi thống gọi một tiếng, tụ tập đến bên người Huyền Kha, một người trong đó tay nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo chung quanh miệng vết thương, giúp hắn dừng máu tươi phun trào lại.

Huyền Dạ bên cạnh thần sắc biến đổi, vừa nghĩ tiến lên, bị Huyền Nhất kéo lại, mà trong lòng Vân Hiểu Nguyệt căng thẳng, cắn môi, đem Bảo Bảo ôm càng chặt hơn!

“Ha ha ha… Ông trời, ngươi thật bất công à…”

Phảng phất không có cảm giác mũi tên cắm đến trên thân, Huyền Kha trong miệng máu tươi tuôn ra lại cười đến thảm thiết, cười đến bừa bãi:

“Đầu hàng sao? Hắc hắc ha, Huyền Kha ta tình nguyện đứng chết, cũng tuyệt đối không quỳ! Muốn ta đầu hàng sao, tuyết đối không thể! Ta thật muốn ác độc sao, từ nhỏ đến lớn, Huyền Tà vô tình vô nghĩa làm cho ta hận. Hắn đối với Huyền Dạ ngươi thì che chở đầy đủ làm cho ta hận.

Huyền Kha ta một lòng vì Huyền Vũ Quốc, dốc hết tâm huyết chỉ vì Huyền Vũ Quốc mạnh lên, hao tổn tâm cơ vì Huyền Vũ Quốc, kết quả thì sao? Các ngươi, luôn miệng nói ta là thích hợp làm Hoàng đế Huyền Vũ Quốc nhất, có thể chấn hưng Huyền Vũ Quốc, lại vì quyền lợi cá nhân mà phản bội ta, cho nên ta hận các ngươi.

Nếu nói võ lâm nhân sĩ, chẳng qua nghe xong phiến diện chi từ, Huyền Kha ta đã đem bọn họ gạt bỏ hết thảy toàn bộ, bội bạc ư, ta như thế nào không hận? Nhưng mà, ta càng hận, lại chính bản thân ta!

Ta hận ta sinh ra ở nhà Đế Vương, ta hận ta là con của Huyền Tà, ta hận ta yêu người không nên yêu, cho nên, rơi vào kết cục ngày hôm nay, là ta xứng đáng, là ta gieo gió gặt bảo à, ha ha ha ha…”

Nhiều tiếng huyết lệ lên án kia, đau đớn sâu tận xương tủy cùng hận ý kia, nụ cười bừa bãi bi thảm kia, kéo dài không thôi, quanh quẩn ở trên đại điện thật lâu, làm cho người trên đại điện á khẩu không trả lời được ngơ ngác nhìn cái người đứng ở dưới long ỷ kia.

Huyền Kha cả người nhuốm máu, nhìn khóe mắt hắn chậm rãi chảy ra hai hàng huyết lệ đỏ tươi, nhìn hắn đầu đầy tóc đen biến thành than chì, dần dần trở thành nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu trắng, màu bạc trắng như tuyết.

Mọi người khóe mắt chấn kinh đến nói không ra lời!

“Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay cũng thế, Huyền Dạ, ngươi thắng, ta thua, ta nguyện thua cuộc, nhưng mà muốn làm cho ta hướng các ngươi đầu hàng, trăm triệu không thể, rất cám ơn ba người các ngươi theo ta đến bây giờ, các ngươi đi đi, nhiều năm thế này theo ta, khổ cho các ngươi, đi ra khỏi đại điện này, các ngươi sẽ không còn là ám vệ của ta, tìm một cô nương nhà khá giả, vui sống qua ngày đi, đừng bao giờ nữa bước vào Hoàng thành dơ bẩn này nửa bước, chủ tử ta khiến cho các ngươi làm một chuyện cuối cùng, cũng là một việc duy nhất, dùng mệnh, đổi các ngươi an toàn rời đi!”

Tay đột nhiên đoạt lấy một thanh bảo kiếm đặt tại trên cổ của hắn, Huyền Kha giận hai mắt mở to đỏ bừng, lạnh lùng nhìn Huyền Dạ:

“Ngươi muốn là mệnh của ta mà, ta cho ngươi, thả bọn họ đi, nếu không, ta cho dù chết, cũng muốn chém giết hết quần thần, ngươi có biết, lấy công lực của ta, sẽ là thiên quân vạn mã, cũng có thể đấy!”

“Chủ tử không cần…”

Ba người đồng loạt bi thiết, giữa mắt lệ nhiệt liệt cuồn cuộn, bộ dáng nhào tới, Huyền Kha dùng sức, mũi kiếm sắc bén áp vào cần cổ, máu đỏ tươi lập tức chảy xuống, nhanh chóng nhiễm đỏ tảng da thịt lớn, Huyền Kha hét lớn một tiếng:

“Đi, mang theo huynh đệ tốt của các ngươi, lập tức đi, không muốn ta chết ở trong tay các ngươi, lập tức đi, vĩnh viễn không cần quay đầu!!!”

“Chủ tử…”

Ba người quỳ rạp xuống đất, khóc lớn trên mặt đất

“Cộp cộp cộp”

Ba cái khấu đầu, nặng như vậy, trong lòng mọi người đều đang rung động, chỉ vào đủ số máu tươi, nghẹn ngào bi thiết:

“Chủ tử bảo trọng, chúng nô tài không dám không nghe, trong cảm nhận chúng ta người vĩnh viễn là chủ tử tốt, xin bảo trọng!”

Ôm lấy người vừa mới bị chết, ba người bi thét lên hướng ngoài điện bay qua lá chắn, rất nhanh liền biến mất ở trên nóc nhà.

“Huyền Dạ, Huyền Kha ta, vĩnh viễn so với ngươi thích hợp làm Hoàng đế Huyền Vũ Quốc hơn, cho dù hiện tại gặp phải tử vong, ta cũng không hối hận bản thân quyết định đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, ta tiếc nuối duy nhất, là không thể cuối cùng thấy mặt nàng một lần cuối.

Cho nên Huyền Dạ, ngươi cứ việc đem lời ta nói thành một người tội ác tày trời đi, đem tên của ta, loại bỏ khỏi Hoàng tộc, đem thi thể của ta đốt thành tro, vứt một góc ở ngoài Hoàng thành đi, đời sau, ta không cần làm Hoàng Tử, ta chỉ muốn làm một người bình thường, về sau tìm được Nguyệt Nhi, vĩnh viễn cùng nàng làm bạn!”

Sắc mặt ngày càng tái nhợt, thân thể Huyền Kha đứng thẳng, mặc cho miệng vết thương trúng tên lại văng tung tóe, trong mắt bắn ra tia sáng ôn nhu quyến luyến, nhìn phương hướng phủ Hoàng Tử của hắn, quanh thân tràn đầy nhu tình kia, quyết tuyệt yêu say đắm kia, làm Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển thả lõng tên trong tay xuống.

Tâm Vân Hiểu Nguyệt cũng chấn động thật sâu, cắn cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên như làn khói nhẹ lôi kéo Bảo Bảo phóng vào trong đại điện, đem Bảo Bảo hướng trong lòng Huyền Dạ ném đi, kéo mũ xuống, than nhẹ một tiếng:

“Ta tới…”

“Nguyệt Nhi, nàng rốt cục cũng hiện thân sao?”

Ôn nhu cười, đôi mắt Huyền Kha một mảnh bình thản:

“Ta cảm thấy khí tức của nàng, cho nên ta liền dùng kế sách, ta thật sự thật cao hứng nàng đến tiễn ta đoạn đường cuối, tuy rằng trường hợp không đúng. Bất quá, ta rất muốn cùng nàng đánh một ván cờ, có được không?”

Từ tay cầm cờ trên mặt bàn ngồi trên chiếu, Huyền Kha mỉm cười hỏi, đầu đầy tóc trắng kia, quần áo dính máu đỏ tươi cùng tươi cười tuyệt mỹ ôn nhu, làm cho Huyền Kha nhìn qua đẹp như vậy, một loại thê lương mỹ vị, tâm Vân Hiểu Nguyệt, lại có một tia ẩn ẩn đau.

“Cầm máu trước, được không?”

“Được!”

Tay điểm huyệt đạo bản thân, Huyền Kha tay cầm lên một quân đen, buông xuống.

“Huyền Kha, được làm vua thua làm giặc thì như thế nào, chỉ cần ngươi không cố chấp, cho dù ngươi không làm Hoàng đế, cũng có thể vì Huyền Vũ Quốc xuất lực, ngươi thật sự muốn lựa chọn phương thức này sao?”

Cầm lấy một quân trắng, Vân Hiểu Nguyệt cũng ngồi trên chiếu, nhàn nhạt nói.

“Cho đến giờ phút này, ta mới biết được, buồn cười ta sao trước kia kiên trì có bao nhiêu, ta cố chấp cho rằng, chỉ cần đem nàng buộc tại bên người, nàng sẽ yêu ta, ta đem hết thủ đoạn, cho rằng đem nam nhân bên cạnh nàng toàn bộ diệt trừ, nàng sẽ yêu ta, nhưng ta quên mất,nàng là Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt độc nhất vô nhị, ta làm như vậy, chỉ càng đẩy nàng càng thêm xa xôi.

Mà nàng, càng vĩnh viễn sẽ không yêu ta, cho nên ta quyết định, muốn rửa sạch tất cả tội nghiệt trên người mình, kiếp sau làm một Huyền Kha toàn tâm toàn ý chỉ yêu nàng, vô luận rốt cuộc nàng làm cái gì đều duy trì cho Huyền Kha, được không?”

Thâm tình nhìn thoáng qua người yêu sâu đậm, Huyền Kha vừa chơi cờ, vừa nhàn nhạt trả lời.

“Như vậy… còn sống rửa sạch tội nghiệt, như vậy là được rồi?”

Nhìn chuôi bảo kiếm này thủy chung áp ở trên cổ hắn, Vân Hiểu Nguyệt cau mày, nói.

“Không còn kịp rồi! Trên người của ta dính đầy máu, không có khả năng tắm sạch sẽ, ta giết phụ hoàng đoạt vị, giết đệ đệ bằng thuốc độc, làm rất nhiều chuyện hại nàng. Ta như vậy, nàng là sẽ không thích, nợ máu trả bằng máu, đạo lý này, ai cũng biết. Nguyệt Nhi, những ngày cùng nàng ở chung là thời gian ta vui vẻ nhất, ta không hối hận đem nàng lừa đến. Nếu như có kiếp sau, ta nhất định phải ở trước bọn họ tìm được nàng, đem nàng giấu đi, như vậy, nàng cũng chỉ thuộc về một mình ta, thật tốt à!”

Quyến luyến không tha nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt một cái, Huyền Kha thủ đoạn một phen, lau vết máu ngoài miệng hắn một chút, nuốt một bãi nước miếng, rồi thở dài một hơi:

“Nguyệt Nhi có thể nói không, ta có phải lại đang vờ ngớ ngẩn hay không? Ta biết rõ nàng là thương nhóm hắn như vậy, ta biết rõ nàng sẽ không yêu ta, mà ta còn mộng tưởng hão huyền, thật là buồn cười. Nguyệt Nhi, ta thật sự thật yêu nàng, yêu sâu trong tận xương tủy, cho dù đời đời kiếp kiếp luân hồi, ta cũng không có khả năng quên được, cho nên, ta không dám quá tham lam. Nguyệt Nhi, lưu lại cho ta một đời của nàng, được không? Chỉ cần chúng ta hai người một đời, ta sẽ đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, toàn tâm toàn ý yêu nàng, bảo hộ nàng, được không? Nguyệt Nhi, được không, được không vậy…”

Thân thể bắt đầu dần dần trở nên lạnh, trở nên không thuộc về hắn, liều mạng đè nén máu tươi lại muốn tràn, Huyền Kha vội vàng hỏi, tâm tình càng ngày càng lo lắng:

“Nguyệt Nhi, van cầu nàng, ta chống đỡ không nổi nữa, hãy trả lời ta, cầu nàng!

“Huyền Kha, ngươi đã ăn cái gì?”

Mặt Huyền Kha bắt đầu trở nên đen làm cho Vân Hiểu Nguyệt quá sợ hãi, vội vàng vọt tới, tiếp được thân thể hắn ngã xuống, tay để ở tâm mạch của hắn.

“Nguyệt Nhi, trả lời ta, được không?”

Cuối cùng không thể nhịn được, máu đen trong mồm chảy ra khỏi khoang miệng, tầm mắt Huyền Kha một mảnh mơ hồ, đáy lòng, lại tràn ngập hạnh phúc:

‘ Hắn rốt cục có thể nằm ở trong lòng Nguyệt Nhi, trong ánh mắt nàng, chỉ có một người là hắn, thật tốt nha! ‘

“Đại ca…”

“Huyền Kha…”

“Đại phôi đản…”

Huyền Dạ cùng Bảo Bảo, Tư Đồ Viễn, Bạch Bằng Triển vội vội vàng vàng đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn rõ ràng cho thấy bộ dáng trúng độc, Huyền Dạ càng gấp đến độ đôi mắt đều đỏ:

“Đại ca, huynh thế nào mà ngu ngốc như vậy, đệ kỳ thực một chút cũng không thích làm Hoàng đế, càng không có nghĩ tới muốn huynh đi chết, tại do huynh bắt nạt Nguyệt Nhi, huynh thích nói như vậy, cho huynh làm Hoàng đế cho xong, được không, huynh không thể chết được, huynh là đại ca của đệ. Tại sao có thể bỏ lại đệ cùng Phong Tuyệt đây? Nguyệt Nhi, cứu hắn, van nàng…”

“Không cần, Huyền Dạ, lớn như vậy, chúng ta lần đầu tiên nói nhiều như vậy, đại ca thật cao hứng, có lẽ phán đoán Huyền Tà là chính xác, khụ khụ… Kỳ thực nha, lần trước đệ trúng độc, là ta phái người hạ độc, thực xin lỗi, cho nên ta cũng ăn thuốc giống đệ. Nguyệt Nhi, không cần cứu ta, khụ khụ… Ta ăn hai viên, nàng cứu không được đâu, Nguyệt Nhi, Viễn, Bảo Bảo, thực xin lỗi, tại do ta, tha thứ ta được không vậy?”

“Khá lắm cái rắm, ngươi điên rồi sao, thật sự muốn chết, cũng phải ta tự tay làm thịt ngươi, ngươi ăn độc dược làm chi, muốn tức chết ta sao?”

Vân Hiểu Nguyệt lấy ra một phen Giải Độc Hoàn, toàn bộ cấp nhét vào trong miệng hắn, làm cho hắn nuốt vào, vạch quần áo của hắn, cấp tốc đem kim châm cắm vào đại huyệt quanh người hắn, vận khởi công lực toàn thân ngăn chặn độc tính lan tràn, tâm tình thật tệ hết biết rồi.

“Được, thời điểm chờ ta kiếp sau làm người, nhất định mỗi ngày cho nàng đánh chửi hết giận, Nguyệt Nhi, không cần cố sức cứu ta, có thể chết ở trong lòng nàng. Ta quá hạnh phúc, các ngươi tha thứ cho ta, được không?”

Thất khiếu bắt đầu tràn ra máu màu đen, Huyền Kha cố sức hỏi.

“Được, chỉ cần ngươi có thể sống, ta liền tha thứ cho ngươi!”

Tư Đồ Viễn đôi mắt đỏ lên, ôm Bảo Bảo đã khóc thành một mít ướt, bấm đại huyệt của hắn, giúp đỡ cùng Vân Hiểu Nguyệt cứu trị, hung tợn trả lời.

“Ha ha ha, Nguyệt Nhi, phải nhớ lời của ta, lưu một đời cho ta, được không?”

Ánh mắt đã lồi ra, máu đen phun trào nhiều hơn, đau nhức cùng tối đen cuốn tới, cho dù đã nghe thấy được hơi thở tử vong, Huyền Kha vẫn đang ngoan cường truy vấn.

“Lưu cái rắm, làm sao lưu, không biết còn có đời sau không, đời này không tốt sao? Ngươi sống thật khỏe để cho ta báo thù, vương bát đản, ngươi nếu dám mất hơi thở, ta đời đời kiếp kiếp đều sẽ không tha thứ cho ngươi, có nghe thấy hay không?”

Nước mắt, rốt cục nhịn không được chảy xuống, nhìn hắn ở trong lòng ngực nàng dần hấp hối, đáng chết thật là khó chịu!

“Nguyệt Nhi vì ta chảy nước mắt, thật tốt, nếu còn sống cùng bọn họ hòa thuận, ta vĩnh viễn nhường bọn hắn, ta chết như vậy, nàng sẽ thường xuyên nhớ tới ta, như vậy là đủ rồi, Nguyệt Nhi, đời đời kiếp kiếp, ta chờ nàng, muốn vĩnh viễn nhớ được nàng, ta yêu nàng…”

Nước mắt Vân Hiểu Nguyệt rơi nhỏ vào đáy lòng Huyền Kha, nóng mà ấm áp, tuyệt mỹ tươi cười hiện ra, Huyền Kha nỉ non rồi phun ra lời nói cuối cùng, khóe mắt tiết ra một giọt thanh lệ, tay rủ xuống, nháy mắt đình chỉ hô hấp!

“Không có lệnh của ta, ngươi dám chết cho ta xem?”

Vân Hiểu Nguyệt quá sợ hãi, lập tức đưa hắn để nằm ngang trên mặt đất, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo.

“Huyền Dạ, ngươi đi phân phó cho mọi người đi ra ngoài đằng sau, làm cho người ta đưa nước ấm cùng băng gạc sạch sẽ vào đến, ba ngày sau ngươi đăng cơ, Bạch Bằng Triển, Tư Đồ Viễn, đi chuẩn bị thảo dược, muốn phân phó gấp đôi người, Bảo Bảo tối ngoan nha, đừng khóc, ở chỗ này im cho tỷ tỷ xem xét, mau chút!”

Vừa làm động tác có quy luật trong tay, Vân Hiểu Nguyệt vừa bình tĩnh phân phó, thuận tiện đưa ra phương thuốc trong áo trước kia phân phó cho bọn hắn.

Ba người lập tức làm theo, rất nhanh, sảnh to thảo luận chính sự lại yên tĩnh như vậy, chỉ nghe thấy thanh âm Vân Hiểu Nguyệt kìm nén có quy luật.

: mưu mô quá mà mất đi tác dụng nên có

: không hề sai sót

: lời nói từ một phía

: quân đông ngựa mạnh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio