Tuyệt Sắc Yêu Phi

quyển 2 chương 103: chính là tha thứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

Một lần, hai lần, rồi ba lần…

Vân Hiểu Nguyệt cắn cánh môi, kìm ở trước ngực của hắn, mồ hôi, theo trán thấm ra, chờ đợi bên cạnh Bảo Bảo tay mắt lanh lẹ lau đi, trong con ngươi đen tràn đầy thần sắc lo lắng, Bảo Bảo nhìn vẻ mặt nghiêm túc Vân Hiểu Nguyệt, ánh mắt lo lắng, tuy rằng hắn rất kỳ quái vì sao luôn luôn lặp lại động tác kỳ quái này, nhưng mà hắn không dám mở miệng nói cho tỷ tỷ, tên đại bại hoại này, hình như là thật đã chết rồi!

Trước mắt tâm tỷ tỷ rất đau đớn, rất khổ sở, hắn cũng rất khổ sở, tên đại bại hoại rất hư này, nhưng mà hắn không tính qua làm cho hắn ta chết, nhất là hôm nay hắn ta nói được những lời này, làm cho trong lòng hắn ê ẩm, tên đại bại hoại này, thật là thật thích tỷ tỷ nha, tỷ tỷ cũng thích nữa, mẹ nó chứ?

Nếu không, vì sao tên đại bại hoại này đã tắt thở lâu như vậy, tỷ tỷ không buông tay mà vẫn cứu hắn như thế?

“Huyền Kha, ngươi nghe cho ta, ngươi muốn đòi ta tha thứ cho ngươi, nhất định phải sống cho ta, nếu không, đừng nói tha thứ cho ngươi, bổn cô nương không đánh cho ngươi mất hồn mất vía thì không còn là ta nữa, ngươi có nghe thấy không?”

Thanh âm ẩn chứa tức giận tại trong đại điện vang lên, Vân Hiểu Nguyệt vừa châm cứu, vừa hung tợn uy hiếp, nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng vô cùng hận hắn, nhưng khi hắn vừa mới nói mỗi một chữ, đều giống như một tảng đá, ép tới trong lòng nàng rất khó chịu, khóe mắt hắn lệ rơi, hắn tuyệt mỹ cười, hắn quật cường đòi lấy kiếp sau của nàng, đáy mắt hắn nóng cháy thâm tình, làm cho Vân Hiểu Nguyệt thế nào cũng làm không được trơ mắt nhìn hắn chết ở trong ngực của nàng.

Haizz… hiện tại nàng, càng ngày càng không giống tên sát thủ, nam nhân kia đã từng như không có gì với Vân Hiểu Nguyệt, sớm cũng không biết đến người nào vậy, xem ra, nàng nhất định là bị thâm tình bọn Viễn mang đi cải tạo hoàn toàn, tâm địa trở nên rất mềm yếu, tiếp tục như vậy thật không hay, haizz…

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ mau nhìn, hắn hắn hắn…”

Cảm giác qua thật lâu, nhưng cái đại phôi đản kia nằm vẫn không có phản ứng, Bảo Bảo đau lòng giúp Vân Hiểu Nguyệt lau mồ hôi, vừa quay đầu, thấy trong miệng của hắn đột nhiên mồm to lại trào ra máu đen, kinh ngạc hô lên.

“Ta biết, xú tiểu tử này, tạm thời khí tới chậm quá, Bảo Bảo đi bảo động tác bọn họ mau chút!”

Tâm tình lập tức buông lỏng xuống, Vân Hiểu Nguyệt khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:

‘ Huyền Kha, ta nói rồi, không có lệnh của ta, Diêm Vương gia cũng không lấy nổi mạng của ngươi, chờ ngươi tỉnh ta sẽ tìm ngươi tính sổ, hừ! ‘

Trong chốc lát, mấy người Viễn cùng Bằng Triển liền vọt vào, sau lưng thị vệ đi theo một đống lớn, đem theo thứ Vân Hiểu Nguyệt mà tiến vào, theo sau, tất cả cung nữ người hầu đều thối lui đến ở ngoài đại điện, cửa điện rất nặng bị đóng lại.

Mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, người ở bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, thì ngược lại bọn họ đang nhận thấy tân Hoàng Thượng Huyền Dạ, phía trước bữa tối vội vàng chạy đến, nghe nói bọn họ còn chưa có dùng bữa, phân phó tất cả đại trù ngự thiện phòng, ai cũng không được nghỉ ngơi, hết thảy chờ, mà chính hắn lại lo lắng trùng trùng chờ ở cửa, ai ngờ một lần chờ liền chờ đến sáng ngày hôm sau. Hôm đó, khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, cửa lớn được mở ra, mà tân hoàng bọn họ là người đầu tiên vọt vào.

“Nguyệt Nhi, đại ca như thế nào?”

Thấy sắc mặt Huyền Kha biến thành màu đen, vẫn không nhúc nhích bị ôm chặc ở trong lòng Bạch Bằng Triển, mà nữ tử hắn tâm niệm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đóng chặt lại hai mắt, đầu đầy mồ hôi co rúc ở trong lòng Tư Đồ Viễn, Huyền Dạ lo lắng hỏi.

“Nguyệt Nhi tiêu hao quá độ, hôn mê bất tỉnh, đại ca ngươi tạm thời còn không có thoát khỏi nguy hiểm, mang chúng ta đi tẩm cung nghỉ ngơi, ta biết làm sao cứu đại ca của ngươi, đi thôi!”

Tư Đồ Viễn gương mặt đau lòng, phân phó.

“Được, đi!”

Nắm lấy Bảo Bảo đỏ mắt, Huyền Dạ vội vàng phân phó thị vệ thu thập sạch sẽ đại điện, làm cho ngự thiện phòng mang lên bữa sáng, bản thân dẫn bọn vào tẩm cung của hắn.

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, cám ơn nàng!”

Ngồi ở bên long sàng khổng lồ, Huyền Dạ nắm tay lạnh lẽo của Vân Hiểu Nguyệt, trên mặt tiều tụy tràn đầy kích động, cảm kích cùng thâm tình, càng không ngừng nỉ non, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.

Bọn họ biết tâm tư Huyền Dạ đối với Nguyệt Nhi, tựa như cùng tâm tư Huyền Kha với Nguyệt Nhi giống nhau, nhưng Nguyệt Nhi đối với bọn họ không có cảm giác, nàng không thương, bọn họ cũng không thể không giúp gì được, mặc dù Nguyệt Nhi hao hết tâm lực cứu hai người, cũng chưa chắc sẽ nhận, đó là hai chuyện khác nhau, Nguyệt Nhi của bọn họ, nói một cách thẳng thừng, chính là một nữ tử yêu mang thù rất đáng yêu, mà khuyết điểm nhỏ này, lại làm cho bốn người bọn họ yêu đến chết, cho nên, bọn họ cũng bất lực!

“Huyền Dạ, thân thể của ngươi cũng không có hoàn toàn khỏe, nếu mệt liệt giường rồi, Nguyệt Nhi chẳng phải là vừa lại lo lắng nhiều hơn một người nữa ư? Hiện tại ngươi là Hoàng đế Huyền Vũ, tốt nhất nên bảo trọng bản thân, hậu sự Huyền Tà sắp xếp xong xuôi sao rồi? Ba ngày sau sẽ là đại điển đăng cơ? Ngươi nhất định có rất nhiều chuyện bận rộn, ngươi mau đi làm đi, xong việc lại đây giúp Nguyệt Nhi, được không? Nếu Nguyệt Nhi tỉnh biết ngươi không có nghe lời của nàng, sẽ tức giận đó?”

Tư Đồ Viễn thở dài, khuyên.

“Đúng vậy, tỷ tỷ mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi, ngươi không cần ở chỗ này ầm ĩ với nàng, cùng đi ăn bữa sáng, sau sẽ đi vào triều, ta sẽ chiếu cố thật tốt tỷ tỷ, đi thôi!”

Bảo Bảo ngáp dài vội vội vàng vàng liền lôi kéo Huyền Dạ đi ra bên ngoài dùng bữa, bốn người vội vàng ăn xong bữa sáng, Huyền Dạ ngoan ngoãn đi vào triều, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển mang Vân Hiểu Nguyệt mê man tắm rửa một chút, sau đó lại làm cho Bảo Bảo rửa sạch cùng nàng tiếp tục nghỉ ngơi, mà bọn họ còn lại là đến gian phòng cách vách giúp Huyền Kha bức độc, thực hiện việc cụ thể Vân Hiểu Nguyệt đêm qua đã nói với bọn họ, nhưng mà tình hình Huyền Kha, thật sự là không có khả năng lạc quan à!

Một mũi tên của Tư Đồ Viễn ẩn chứa hết sức nội lực của hắn, đã đem bụng của hắn ta toàn bộ bắn thủng, cho nên mất máu quá nhiều, hơn nữa bởi vì độc tính thật mạnh, miệng vết thương không có cách nào khép lại, hoàn toàn dựa vào điểm huyệt cùng kim châm cầm máu, mà hắn lại ôm quyết tâm muốn chết, ăn hai viên thuốc độc tính mạnh như vậy, một chút nội lực cũng không có vận công, độc tính đã sớm khuếch tán vào đan điền, phá hủy cấu tạo tế bào.

Cho nên Nguyệt Nhi nói, nàng tuy rằng có thể cam đoan mạng nhỏ Huyền Kha không đến mức không trị được nhưng mà hắn có thể sẽ không thức tỉnh, kỳ thực còn không biết bao lâu, sẽ tính tỉnh, một thân công lực của hắn là hoàn toàn thật phế đi, hơn nữa thân thể sẽ rất yếu, muốn dựa vào chăm sóc tỉ mỉ chưa đủ phải cùng rất nhiều rất nhiều dược liệu quý báu để chữa, đây đối với một Huyền Kha từng hăng hái như vậy, cuồng vọng kiêu ngạo, võ công xưng bá võ lâm người mà nói, rõ ràng là so với chết càng khó chịu hơn? Huống chi hết thảy tất cả của hắn đều không không còn nữa. Hắn còn sống làm chi đâu?

Haizz.. Huyền Kha, đại khái việc lúc trước hắn ta rõ ràng có thể né tránh vậy, lại thà rằng để cho hắn bắn một mũi tên đi, hắn ta hẳn đã ôm quyết tâm phải chết, hi vọng mũi tên kia có thể hóa giải hận của hắn đối với hắn ta, hóa giải hận của Nguyệt Nhi đối với hắn ta, về sau được Nguyệt Nhi tha thứ, hắn chỉ là không có nghĩ đến, Nguyệt Nhi sẽ liều mạng cứu hắn ta, tựa như lần trước nàng cứu Huyền Dạ.

Cho nên Huyền Kha, hi vọng hắn ta về sau tỉnh, có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn nghĩ, nếu đầu đầy tóc bạc này, chứng minh là hắn ta đau, hắn ta xúc động chịu chết như vậy, đúng là hắn ta đã hối hận. Có đôi khi, buông tay, cũng là một loại hạnh phúc, hắn ta sẽ rõ, đúng không!

Ánh mắt phức tạp nhìn Huyền Kha đầu đầy chỉ bạc, Tư Đồ Viễn thở dài, nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý chữa thương cho hắn ta.

Thời gian, dần dần cực nhanh, từ lúc Vân Hiểu Nguyệt tỉnh, trời đã tối hẳn, mở mắt ra đã nhìn thấy Tư Đồ Viễn, Bạch Bằng Triển, Bảo Bảo cùng Huyền Dạ ngồi ở bên cạnh nàng, mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt mở miệng hỏi:

“Huyền Kha đâu, không chết đi!”

“Không chết, lại rất yên tĩnh!”

Thở dài, Tư Đồ Viễn trả lời.

“Huyền Dạ, ta không biết đem Huyền Kha từ chỗ Diêm vương kia đoạt lại một cái mạng đúng hay không, nhưng mà ta biết, ta không muốn hắn chết, tựa như lúc trước giống ngươi không muốn ngươi chết, nói đi nói lại, đều là lỗi Huyền Tà, hắn thật sự là một người phụ thân thất bại, cực đoan của ngươi, chọn loại cực đoan đó, đều là hắn ép, nhưng giờ hắn đã chết, liền coi như hết. Huyền Kha dù sao cũng là đại ca ngươi, hơn nữa hắn xác thực so với một mình ngươi thì cùng nhau trị quốc tốt hơn.

Về sau ta đi rồi, ngươi chăm chỉ hướng hắn học một ít, ta nghĩ, Huyền Vũ Quốc có ba huynh đệ các ngươi đồng lòng thống trị, nhất định sẽ chậm rãi phát triển, nếu Huyền Kha tỉnh, nói cho hắn biết, chúng ta tha thứ hắn, nhưng, không hơn, những chuyện khác, sau này hãy nói đi, chúng ta mau chóng đi đến Bạch Hổ, cái tên Tần Ngạo đáng chết kia, hiện tại có phải đã chuẩn bị cho đại quân tiếp cận hay không?”

Lẳng lặng dừng ở mặt Huyền Dạ tiều tụy, trong con ngươi đen kia tràn đầy tình ý làm cho lòng Vân Hiểu Nguyệt mền nhũn, tay nàng nắm chặc tay hắn, mỉm cười nói.

“Nàng muốn đi?”

Cắn chặc cánh môi, đôi mắt Huyền Dạ đỏ lên, thanh âm có chút run rẩy hỏi.

“Đúng vậy, không đi không được, sáng sớm ngày mai bốn người chúng ta sẽ đi, phương thuốc ta lưu lại, nhóm thái y sẽ tiếp tục. Viễn trong chốc lát triệu tập cao thủ trong cung, hảo hảo giáo nhóm hắn như thế nào bức độc.

Có thể làm ta đều đã làm, Huyền Dạ, Huyền Kha có lẽ giải độc sẽ thức tỉnh, có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không thức tỉnh, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý, còn có, cho dù hắn tỉnh, cũng thành một phế nhân, hãy chiếu cố hắn thật tốt, kỳ thực, hắn cũng là người đáng thương, chuyện gà nhà lại đá nhau như vậy, sẽ không xảy ra nữa, biết chưa?”

Chậm rãi ngồi dậy, Vân Hiểu Nguyệt khuyên.

“Nguyệt Nhi…”

Triền miên tình ý từ trong mắt, từ trong tay truyền tới, Huyền Dạ đè nén cảm tình mênh mông của bản thân, cố sức gật gật đầu.

“Được, cùng nhau dùng bữa đi, được không?”

Ngồi vào mép giường vừa định mang giày, không nghĩ tới Huyền Dạ giành trước một bước cúi người xuống, cầm lấy giày, tự tay mang lên trên chân Vân Hiểu Nguyệt.

Vân Hiểu Nguyệt giật mình, trong lòng một trận cảm động, nhịn không được bắt lấy vòng eo mảnh khảnh hắn, ôm lấy hắn ôn nhu nói:

“Chiếu cố bản thân thật tốt, đường đường là Hoàng Đế một quốc gia, tại sao tiều tụy như vậy? Có cơ hội, ta quay về thăm ngươi, chúng ta là bằng hữu, không phải sao?”

“Vâng, ta chờ nàng, vĩnh viễn!”

Cúi đầu chôn sâu vào hương thơm giữa tóc Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Dạ mạnh mẽ ngăn chặn nước trong mắt tràn ra, quyến luyến không tha khẽ hôn nhẹ tóc của nàng, song gắt gao ôm nàng, dường như muốn đem mùi của nàng cùng cảm giác vĩnh viễn khắc ở trong lòng.

Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển từ đầu đến cuối không có xen vào, thở dài nhìn thoáng qua Huyền Dạ, lôi kéo Bảo Bảo đi ra ngoài chuẩn bị dùng bữa.

Xong bữa, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển đi làm việc, Vân Hiểu Nguyệt còn lại là đem mọi thứ cần chú ý cùng công việc toàn bộ đều viết ra, tinh tế dặn dò các ngự y cùng Huyền Dạ, rồi sau đó đem Huyền Dạ đuổi tới cách vách đi nghỉ ngơi.

Vốn muốn cùng Tư Đồ Viễn, Bạch Bằng Triển nói chuyện thân mật, nhưng mà tiểu tử kia hết sức bám người, vạn bất đắc dĩ, Vân Hiểu Nguyệt đành phải cùng ba người bọn họ ngủ ở trên long sàng to này như vậy, đương nhiên, chuyện gì cũng không làm được, đành phải sớm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sắp xếp xong xuôi công việc Vân Hiểu Nguyệt mang theo ba người Tư Đồ Viễn cỡi ngựa ở trong ánh mắt cực độ không muốn của Huyền Dạ hướng Bạch Hổ Quốc mà đi, bởi vì bọn họ nhận được tin báo, đại quân Tần Ngạo đã trực tiếp bước vào Bắc cương Bạch Hổ Quốc.

Lại hỏng bét.

Bọn họ tuy rằng tìm được Tần Vũ, nhưng mà Tần Vũ lại bị ngược đánh thành trọng thương, hôn mê bất tỉnh, sức khỏe lại không có người chăm sóc, bằng không trận này, thị phi đánh là có thể, nhưng mọi người khỏe tốt như Vương gia mà lại bị đánh thành như vậy, giao phó thế nào đây?

Càng quá đáng chính là, Tần Ngạo nơi này, lại còn đưa ra điều kiện làm cho Bạch Hổ Quốc trả lại Hoàng Hậu Vân Nhược Điệp của hắn, nói là trước đó tuyên bố tin tức Điệp Hậu tử vong là vì nàng thần bí mất tích, tìm không thấy mới như vậy. Hiện tại chứng thật là bị Bạch Hổ Quốc phái người bắt đi, hắn đến đòi người!

Vừa nghe đến tin tức này, đem Vân Hiểu Nguyệt tức đến xỉu, thật không biết xấu hổ, chưa thấy ai giống hắn không biết xấu hổ như vậy, Tần Ngạo đáng chết, chúng ta gặp lại xem!

Về phần người ở quỷ môn của Câu Hồn đã sớm tự hành động đi trở về, mà Vân Hiểu Nguyệt cũng làm cho bọn họ đi thông báo với Câu Hồn, đưa nhóm người của hắn huấn luyện kéo đến trên chiến trường, chỉ có thể trải qua hỏa chiến, mới có thể trưởng thành nhanh hơn!

Một đường ra roi thúc ngựa, hết ngày này đến ngày khác bay nhanh, thật vất vả, đối với bọn Vân Hiểu Nguyệt mà nói đã là thói quen nên không có cảm giác như thế nào. Nhưng đối với Bảo Bảo mà nói, thật cố hết sức, nhưng mà tiểu tử kia biểu hiện vô cùng tốt, thật quật cường, rất hiểu chuyện, biết sự tình thật khẩn cấp, thật sự ngoan, một chút cũng không kêu khổ, mọi người bội phục rất nhiều chiếu cố hắn hơn, mỗi lần ra đi, Vân Hiểu Nguyệt sẽ đưa hắn ôm vào trong ngực, cứ như vậy, đoàn người đi hai ngày hai đêm rồi, là lúc sẽ phải đi ra phạm vi Huyền Vũ Quốc, gặp Phong Tuyệt.

Một đoạn thời gian không thấy, Phong Tuyệt vẫn như cũ như vậy vừa ngầu vừa đẹp, thấy bốn người Vân Hiểu Nguyệt, kích động vạn phần, tiến lên đón.

“Nguyệt Nhi, rốt cục đợi được nàng, ta thu được tin tức Thanh Long Quốc tiến đến tấn công Bạch Hổ Quốc, ta lo lắng cũng không có thời gian quay về Hoàng thành, liền mang theo một đám võ lâm nhân sĩ tin được tiến đến hỗ trợ, nghe Huyền Dạ dùng bồ câu đưa tin nói các nàng đi con đường này, cho nên ta khiến cho những người đó trước đuổi đi hỗ trợ, ta ở lại chờ các nàng, thuận tiện thực hiện lời hứa của ta.”

“Ôi, cái lời hứa gì?”

Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt có chút ngẩn ngơ, nàng có nói qua cái lời hứa gì sao?

“Ta biết nàng sẽ quên mà haiz…”

Ánh mắt buồn bã, Phong Tuyệt thở dài nói:

“Nàng đáp ứng ta, nếu ta làm minh chủ võ lâm, trợ giúp nàng giải quyết Huyền Kha, nàng sẽ thu ta làm ám vệ của nàng đó!”

“Nhưng mà… làm minh chủ võ lâm sao có thể làm ám vệ của ta được chứ?”

Đau đầu nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt khuyên nhủ.

“Nguyệt Nhi, đối với ta mà nói, cái gì so với ở bên cạnh nàng đều kém hấp dẫn ta hơn, nàng sẽ không muốn nuốt lời chứ!”

Trong con ngươi đen tràn đầy khẩn trương, Phong Tuyệt hoảng sợ, hỏi.

“Ngươi nha…”

Tràn ra miệng tuyệt mỹ cười, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một tiếng, mỉm cười nói:

” Vân Hiểu Nguyệt ta nói chuyện sẽ không nuốt lời, ngươi muốn làm ám vệ của ta, liền làm đi, cùng đi, bọn Diệp phải đợi đến gấp!”

“Được!”

Phong Tuyệt hạnh phúc nở nụ cười, phóng ngựa đuổi theo:

‘ Nguyệt Nhi, ta rốt cục có thể làm bạn ở bên cạnh nàng, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy nụ cười của nàng, như vậy đủ rồi, Nguyệt Nhi của ta, ta yêu nàng, vĩnh viễn… ‘

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio