Bảo Bảo là Thái Tử duy nhất của Chu Tước quốc, cũng là Hoàng tự duy nhất của Chu Tước quốc, Chu Tước Hoàng Chu Duệ là nam tử chung tình, khắc sâu yêu một mình mẫu thân Bảo Bảo, đương kim Hoàng Hậu nương nương, hai người thanh mai trúc mã, tình thâm ý nùng, Chu Duệ từ lúc Thái Tử, chỉ cưới mẫu thân Bảo Bảo làm Thái Tử phi, ngay cả Trắc Phi cũng không có.
Sau khi đăng cơ, quần thần cứ việc hàng năm có ý đồ tuyển tú vì Hoàng Thượng, nhưng Chu Duệ cản lại, hơn nữa Gia Cát Phụng Thiên nhúng tay, một câu “Chu Tước Hoàng chung thân chỉ có thể có một vị Hoàng Hậu nương nương, bằng không sẽ mang đến cho Chu Tước quốc tai hoạ ngập đầu” liền ngăn chặn miệng đại thần lại, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân Hiểu Nguyệt tiến cung không có thấy phi tần khác.
Biết được chuyện này, thật ra từ trong đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt rất là thưởng thức vị Chu Tước Hoàng này, ở thời đại nam tôn nữ ti như thế, có thể làm được điểm này, vị Hoàng Hậu nương nương này, thật sự là quá hạnh phúc!
Ba ngày thoáng một cái đã qua.
Ba ngày nay, Vân Hiểu Nguyệt mỗi ngày đều tới thần điện đi giúp Gia Cát Phụng Thiên, cùng hắn chơi cờ, cùng đánh đàn, đương nhiên, đại đa số thời điểm, Vân Hiểu Nguyệt lại nghe hắn khảy đàn mà thôi, đối với hắn cũng có một chút hiểu biết:
‘ Gia đình Gia Cát nhiều thế hệ đều vì Chu Tước quốc làm Tế Ti, hơn nữa đều là một mạch di truyền, chỉ có đàn ông, không có một nữ tữ, đều sống không quá ba mươi, đến thế hệ của hắn, toàn bộ gia đình Gia Cát cũng còn thừa một mình hắn.
Theo lý thuyết hắn sớm nên lấy vợ sinh con, nhưng bởi vì hắn vốn sinh ra đã kém cỏi, làm cho từ nhỏ hắn lại được dược vật ân cần săn sóc mà lớn lên, không có cách nào cùng các tổ tiên của hắn giống nhau, mà có cuộc sống khỏe mạnh tự do dưới ánh mặt trời, cho nên hắn không đồng ý trao lầm hạnh phúc cho người khác, mãi cho đến hai mươi lăm tuổi, cũng không có cưới vợ!’
Đối với việc này, Vân Hiểu Nguyệt có chút khiếp sợ, không thể sống quá ba mươi tuổi, là có ý gì?
Nói cách khác, hắn nhiều nhất chỉ có năm năm sống thôi, rất đáng thương đi!
Không được, phải nghĩ biện pháp cứu hắn, xinh đẹp nhất thiên hạ như vậy, có vẻ còn không có để lại hậu duệ, muốn là chết, Chu Tước quốc liền không có Tế Ti nữa, vậy phải làm thế nào nha!
( Ụt: Đấy, chỉ quan tâm tới tên Gia Cát Phụng Thiên kia mà không chút nào để ý tới Câu Hồn ca của ta >.
Sau khi quyết định, Vân Hiểu Nguyệt đối với Gia Cát Phụng Thiên trị liệu càng tích cực, thảo dược quý hiếm trong cung Thái Y Viện, bị nàng vơ vét một lần, nhằm vào chứng bệnh của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận cướp đoạt biện pháp trị liệu vật lý trong đầu của kiếp trước đến kiếp này, bởi vì kiếp trước nàng là sát thủ, cũng không phải bác sĩ, tuy rằng trung y học được vô cùng tốt, nhưng Tây y gì đó, nàng một chút cũng không biết, trừ bỏ có thể làm một ít cấp cứu, bệnh tim chứng bệnh phức tạp như vậy, căn bản nàng không hiểu biết, đành phải chậm rãi điều trị trị liệu, tiến triển thật thong thả.
Bất quá, vài ngày trị liệu qua, bản thân Gia Cát Phụng Thiên uống vào dược, Vân Hiểu Nguyệt tin tưởng rất lớn, cả ngày nghĩ cách giúp Gia Cát Phụng Thiên điều trị, còn có chuyện quà sinh nhật Bảo Bảo, một phần phân tán lực chú ý, bỏ quên việc Câu Hồn khác thường.
Tất nhiên nàng không biết, mỗi ngày Câu Hồn đều phải đi lĩnh phạt, mà một ngày của Câu Hồn so với ngàn năm còn dài hơn, khi hắn diễn kỹ thuật cao minh, cứ thế cũng không bị bất luận kẻ nào nhìn ra, vì thế, sinh thần của Bảo Bảo cũng đến!
Lễ mừng đều cử hành vào buổi tối, mà một ngày này, Vân Hiểu Nguyệt cũng bận rộn, ngay cả thần điện cũng chưa có thời gian đi, bữa trưa cũng trực tiếp để cung nữ đưa vào trong phòng, nàng ở trong phòng thần bí chế tác quà sinh nhật vì Bảo Bảo, bọn Bạch Diệp tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng Nguyệt Nhi không cho phép, cũng không có biện pháp, lại ngẫu nhiên nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm kỳ kỳ quái quái, còn có hương vị khó ngửi bay ra, thẳng đến mặt trời ngã về tây, mới nhìn thấy người mà bọn họ một ngày không thấy mang theo một bọc lớn này nọ, mặt mày hớn hở đi ra.
“Nguyệt Nhi, nàng xem nàng kìa, khiến cho trên người bẩn như vậy, mau đi tắm, lễ mừng đã chuẩn bị bắt đầu, Thái Phó nàng cũng không thể đi quá muộn, biết không?”
Bạch Diệp nghênh đón tiếp nhận gì đó trong tay nàng, buồn cười nhìn một chút bộ dáng cả người nàng bẩn thỉu, nói.
“Trong chốc lát, mọi người cùng nhau đi, các chàng là người yêu của ta, đáng lý nên đứng chung một chỗ, được không?”
Điềm điềm cười, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên, Hoàng Thượng phái người tới mời chúng ta, chúng ta đều đã chuẩn bị xong, liền thiếu nàng thôi!”
Bạch Bằng Triển mỉm cười nói.
“Oa, quả thực nghe ngây người, ta thích!”
Vân Hiểu Nguyệt tập trung nhìn vào, nhịn không được khen, Bạch Diệp một thân bạch ngân, Bạch Bằng Triển một thân mực lam, Câu Hồn một thân lửa nóng, Viễn một thân ám tử, ngoan ngoãn, cái khí suất kia cùng cái mỹ kia, thật mê chết người!
“Được rồi, mau đi đi, quần áo đều chuẩn bị xong!”
Tuấn nhan bốn người phiếm hồng vì bị nàng nhìn với ánh mắt nóng bừng, nhìn một bên phòng, thúc giục.
Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt rồi đi qua, cho bọn hắn từng cái từng cái hôn vang dội, vui vẻ nói:
“Mấy thứ này đừng đụng nha, trong chốc lát các chàng có thể thấy được, Bảo Bảo khẳng định thích!”
“Được, đi thôi!”
Thu phục rót tắm một cái hương đóa hoa, thay cung trang xinh đẹp mà giản lược, bởi vì tham dự tiệc tối, cho nên Vân Hiểu Nguyệt phá lệ làm một kiểu tóc tương đối hơi chút phức tạp, cắm trang sức đơn giản tinh xảo lên, đi ra ngoài.
Cung nữ tiến đến đón chào sớm đã chờ ở tại bên ngoài, năm người chậm rãi đi theo đám người kia, hướng đại điện mà đi.
Văn võ bá quan sớm đã tới rồi, đều tự ngồi vào chỗ của mình, thấy phong hoa tuyệt đại Vân Hiểu Nguyệt cùng bốn nam tử lóa mắt vây quanh đi đến, đồng thời ngẩn ra, xem đến choáng váng!
Vân Hiểu Nguyệt khóe miệng chứa ý cười hoàn mĩ, tự tin ưu nhã đi đến vị trí của nàng, nơi gần nhất ngôi vị Hoàng đế, cùng bọn Bạch Diệp ngồi xuống, đại điện yên lặng mới thoáng có chút thanh âm bàn luận xôn xao.
Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt cười, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên đại điện ánh mắt nhìn nàng hoặc khó hiểu kinh dị, hoặc tìm tòi nghiên cứu. Bỗng nhiên, nhìn thấy hai vị Tướng quân lần trước cùng nàng giao thủ, đang lẳng lặng ngắm nhìn nàng, đáy mắt, có tình ý dạt dào.
“Nguyệt Nhi, mị lực của nàng, đơn giản là vô song à, nhìn xem, lại giết hại thêm hai người, thật muốn đem nàng giấu đi, nhỉ?”
Nao nao, còn chưa kịp nghĩ lại, bên tai liền truyền đến thanh âm chua chát.
Ai nha, tiểu hồ ly lại ghen tị!
“Chàng nha…”
Vân Hiểu Nguyệt buồn cười quay đầu nhìn thoáng qua Câu Hồn, hướng về phía hắn triển khai nụ cười tươi ngọt thâm tình.
“Ta chỉ có các chàng là được rồi, người khác, ta đều không cần, yên tâm đi!”
Đáy mắt tình yêu nồng liệt triền miên kia, cả người Câu Hồn cứng đờ, người tràn ra tâm hồn ý cười:
“Ta nói đùa, đương nhiên biết nàng yêu nhất chúng ta, chậc chậc chậc, làm chi rõ ràng như vậy, nhìn xem, hai tiểu tử ngốc thương tâm kia, thật đáng thương!”
Vân Hiểu Nguyệt một cái ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hai vị Tướng quân kia đáy mắt mất mát, đáy lòng nhẹ nhàng thở dài, nâng cốc trà lên, đưa lên giữa không trung hướng hắn kính ly. Hai người giật mình, bản thân vội vàng bưng cốc trà lên, lộ vẻ tươi cười tinh thần thương tổn ảm đạm, một chút đáp lễ.
Câu Hồn phía sau đáy mắt hiện lên đau đớn cùng bi thương thật sâu, nhanh chóng rũ mắt, chứa tươi cười tuyệt mỹ, khuôn mặt sung sướng, mà ống tay áo rộng rãi kia che đậy đã hạ xuống nắm tay phải rất nhanh, phảng phất dùng hết khí lực một loại, nắm thật chặc bình sứ trong tay. Tâm quặn đau mang từng trận huyết tinh lên nhằm phía ở bên môi, lại bị hắn áp chế, thân thể đau, sao bì kịp được đau tận đáy lòng.
‘Nguyệt Nhi à, không nên hận ta, thực xin lỗi…’
“Hoàng Thượng giá lâm…”
Đột nhiên, một trận thanh âm vang vọng vang lên, mọi người vội vàng đứng lên, cung kính thi lễ, Chu Tước Hoàng Chu Duệ mặc long bào màu vàng cầm tay Hoàng Hậu đi đến, đi theo bên cạnh là Thái Tử Chu Lân sắc bào hoàng kim cùng một thân cẩm bào trắng thuần, với khăn che mặt là Gia Cát Phụng Thiên.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Gia Cát Tế Ti, tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử Điện Hạ!”
“Chư vị ái khanh miễn lễ, hôm nay là sing nhật Lân Nhi Lân Nhi, chư vị vui vẻ là được rồi, không cần giữ lễ tiết, hắc hắc…”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Khách sáo một phen, sau đó là quần thần dâng hạ lễ lên, sinh thần Thái Tử, lễ vật đương nhiên là mỗi người mỗi vẻ, châu báu à, tranh chữ à, kỳ trân à… đủ loại gì đó đều có, lại còn có người đem sách lậu lúc trước nàng ở Thanh Long Quốc trong Hoàng cung cũng vì chúc thọ thái hậu mà làm bánh sinh nhật?
Ngất!
Chẳng qua, bánh ngọt kia, làm được thật sự không được đẹp lắm, nàng cùng so sánh với lúc trước, kém xa. Nhưng Bảo Bảo cũng rất là thích, liền khen ăn ngon, tâm Chu Duệ cực kỳ vui mừng, lập tức khen ngợi một phen, quả thực làm cho người ta không nói được lời nào.
Hơn một canh giờ sau, đến phiên Vân Hiểu Nguyệt, quần thần đối với vị Thái Phó nàng này vốn là khen chê không đồng nhất cộng thêm tò mò vô cùng, làm quần thần nói ra là lúc Thái Phó dâng tặng lễ vật, toàn bộ điện yên lặng, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, đứng dậy nói:
“Hoàng Thượng, Điện Hạ, lễ vật của Hiểu Nguyệt, nhất định phải ra ngoài điện lớn xem, mọi người cùng đi với ta, được không?”
“Thần bí như vậy sao? Được, chúng ái khanh theo Trẫm cùng đi đi!”
Hoàng Thượng kinh ngạc cười, lôi kéo Bảo Bảo cùng Hoàng Hậu, theo Vân Hiểu Nguyệt bước ra ngoài đại điện.
Bên ngoài trăng sao thưa thớt, là cái khí trời tốt, phân phó Hoàng Thượng cùng đại thần chờ lưu tại chỗ, Vân Hiểu Nguyệt phi thân đi tới trên quảng trường lớn, đem châm khói lửa giản dị vừa mới phân phó thị vệ đưa tới.
Nhất thời, theo tiếng khổng lồ vang lên, một bó thúc kim quang không ngừng bay lên bầu trời đêm, hướng bốn phía khuếch tán mở ra, đoàn đoàn pháo hoa nở rộ giống một cán chuôi hoa khổng lồ ở bầu trời đêm mở ra, giống nhiều bó chói mắt sáng trong trời đêm, giống một đóa hoa nở rộ rồi phiêu tán bột phấn màu vàng, trong trời đêm một chuỗi một chuỗi nở rộ, biến thành ảo vô số kéo dài sinh nhật trên trời đêm, lưu luyến không rời theo bầu trời đêm lướt qua, lưu quang tỏa bốn phía mở ra nhiều điểm kim quang, đem bầu trời đêm hóa trang lóa sáng.
Che trăng, lộ trắng, chiếu lên mọi vật, lưu kim tán quá chói mắt, toàn bộ mê muội dường như một tầng lại một tầng nữa, một quyển thủ sẵn lại một quyển, một bộ hoàn lại một bộ hoàn, cấu thành một bức tranh màu đại tráng lệ, trên không toàn bộ Hoàng thành đều bị lửa khói chiếu sáng, nhiễm đỏ, mọi người kinh thán nhìn một màn đồ sộ này, thật lâu, bất khả tư nghị…
“Oa… Thật khá, Bảo Bảo rất thích, cảm ơn tỷ tỷ, Bảo Bảo yêu tỷ tỷ nhất!”
Thanh âm thanh thúy vui sướng đột nhiên vang lên, sau đó một cái thân ảnh màu vàng hướng Vân Hiểu Nguyệt phóng đi, hai tay tính phản xạ dang ra, Vân Hiểu Nguyệt đem Bảo Bảo xông lại ôm vào cõi lòng, lại về sau khuôn mặt cười đã bị một tên nào đấy hưng phấn đã quên hình tượng ấn đầy nước miếng, quần thần ngây ngốc nhìn bọn họ Thái Tử Điện Hạ ôm Thái Phó của hắn, trong lúc nhất thời, ngốc lợi hại hơn rồi!
“Khụ khụ…”
Cố sức kéo Bảo Bảo giống như bạch tuộc xuống, Vân Hiểu Nguyệt lúng túng cười cười:
“Hoàng Thượng, Thái Tử tuổi nhỏ, khó tránh khỏi đổi dạng, không biết lễ vật Hiểu Nguyệt, chư vị có vừa lòng không?”
“Ha ha… Vừa lòng, vừa lòng cực kỳ! Hiểu Nguyệt à, ngươi thật sự là một thiên tài, Trẫm chọn Thái Phó này không có sai, Gia Cát Tế Ti, điều này cũng muốn cám ơn ngươi à!”
Chu Duệ mừng rỡ cười to, nói.
“Phụng Thiên chính là thuận theo thiên ý thôi, Thái Phó có tài, Phụng Thiên cũng rất bội phục đó!”
Gia Cát Phụng Thiên hơi hơi thi lễ, nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười trả lời, mắt mực lam trong sâu thẳm kia, tràn đầy tình ý triền miên, chẳng qua, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy bên trong còn có một chút đau đớn cùng áy náy, trong lòng khẽ nhúc nhích, Vân Hiểu Nguyệt còn không kịp hỏi, đã bị Bảo Bảo kéo vào trong đại điện, tiệc tối tiếp tục tiến hành.
Chiêu thức đó của Vân Hiểu Nguyệt, lại đưa tới oanh động đối với quần thần, đương nhiên, kính rượu thần tử nối liền không dứt, liền ngay cả Hoàng Thượng cũng hưng trí bừng bừng kính rượu nàng.
Vân Hiểu Nguyệt nhức đầu tìm rất nhiều lý do cự tuyệt, muốn lướt qua liền ngừng, nàng thật sự không muốn, cũng không thể uống say nha!
“Bảo Bảo, hôm nay Thái Phó vì làm cho ngươi mà hao hết tâm tư, đi kính nàng một ly đi, biết chưa?”
Yến hội tiến hành đến một nửa, Gia Cát Phụng Thiên cười híp mắt sờ sờ đầu Bảo Bảo, nói.
“Đúng vậy, hôm nay Thái Phó một ngày đều trốn ở trong phòng nghiên cứu đó, đến đi, lấy chén rượu này, Bảo Bảo nhất định phải kính à nha!”
Câu Hồn cười đến quyến rũ, tự tay rót một chén rượu, đưa tới trong tay Bảo Bảo, ai cũng không có nhìn thấy, một viên thuốc màu trắng, theo bàn tay hắn trượt vào trong rượu, nháy mắt hòa tan, mắt thần Gia Cát Phụng Thiên chợt lóe, lướt qua một tia đau đớn, mỉm cười gật gật đầu, Bảo Bảo hưng phấn mà tiếp nhận, đưa đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt:
“Tỷ tỷ, Bảo Bảo thích, ngày mai lại làm cho Bảo Bảo, được không?”
“Được!”
Vân Hiểu Nguyệt sủng nịnh cười, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, còn không có phẩm ra mùi rượu, bên cạnh Câu Hồn đưa lên cốc trà, có chút đau lòng nói:
” Uống cho đỡ mùi rượu, được không?”
“Được!”
Ôn nhu cười, Vân Hiểu Nguyệt tiếp nhận cốc trà uống một ngụm, lại cùng tiến đến lôi kéo làm quen đại thần.
Câu Hồn cắn môi đỏ mọng, che lại ẩm ý đáy mắt, bưng bầu rượu, âm thầm ném vào một viên dược hoàn, đồng loạt kính Bạch Diệp, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển, ngước mắt nhìn thoáng qua mắt màu lam của Gia Cát Phụng Thiên một mãnh trầm tĩnh, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, không thèm nói chuyện, lại ánh mắt kia, cũng là chặt chẽ nhìn thẳng Vân Hiểu Nguyệt, đau thương mà thống khổ…
Đáng chết, hôm nay tửu lượng thế nào kém như vậy?
Lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác đầu óc choáng váng, men say dần dần xâm nhập đầu óc của nàng, tư duy bắt đầu có chút hỗn loạn, trong lòng hiện lên tràn đầy kinh ngạc.
“Hiểu Nguyệt, như thế nào, không thoải mái sao?”
Bên cạnh, mắt thần Gia Cát Phụng Thiên chợt lóe quan sát thật lâu sau, đi lên phía trước hỏi.
“À, không có gì, có chút choáng váng đầu, khả năng uống nhiều quá, Phụng Thiên, ta không thể uống say được, nếu không sẽ làm ra một ít chuyện có lỗi, ta lui xuống trước đây, ngươi giúp ta chống đỡ, được không?”
Nhíu mi lại, Vân Hiểu Nguyệt mắt say lờ đờ mông lung khẽ nói.
“Chư vị đại nhân, Thái Phó một nữ lưu, thật sự không nên uống rượu, chư vị đại nhân, vẫn là tha nàng đi, được không vậy?”
Gia Cát Phụng Thiên mỉm cười, nói.
Vài cái đại thần cười híp mắt gật đầu về tới chỗ ngồi của mình, Vân Hiểu Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác đầu càng ngày càng choáng váng, vội vàng kéo Câu Hồn bên cạnh lại:
“Đưa ta trở về, lập tức!”
Cắn cắn môi, Câu Hồn nhìn Gia Cát Phụng Thiên :
“Được!”
Liếc mắt một cái, Gia Cát Phụng Thiên khẽ gật đầu.
Câu Hồn kêu lên Tư Đồ Viễn cùng Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển, giúp đỡ Vân Hiểu Nguyệt từ một bên cửa hông lui xuống.
Gió thổi qua, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác càng khó chịu, phảng phất có cái gì muốn từ trong thân thể tuôn ra vậy, sau đó cảm giác bị người nào ôm chạy như bay, tiếp theo ý thức dần dần mơ hồ, cái gì cũng không biết!