“Ưm… Nha, thế nào cả người đau nhức như vậy, mệt mỏi quá đi!”
Mi Nhăn nhíu, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà rên rỉ vài tiếng, cố sức mở mắt, đầu muốn đòi mạng, huyệt thái dương ẩn ẩn đau, miệng khô lưỡi nóng, rõ ràng là cảm giác ngủ say, cảm giác này, nàng đã thật lâu chưa từng có.
‘Chẳng lẽ là đêm qua mình uống say sao?’
Xoa đầu, hơi híp mắt, Vân Hiểu Nguyệt chuyển động đầu óc có chút rỉ sắt, nghĩ rằng.
Uống say!!!
Đột nhiên trợn to hai mắt, Vân Hiểu Nguyệt cả người cứng ngắc, ngây dại:
‘Muốn chết hay sao lại uống say! Ta không có làm ra cái chuyện gì khác người đi, thật giống như ta trước khi mất đi ý thức được bọn Câu Hồn mang đi mà, hoàn hảo hoàn hảo.’
Thở ra một hơi thật dài, Vân Hiểu Nguyệt yên lòng, ánh mắt hướng trên đỉnh màn trướng đảo qua, đập vào mi mắt màn lụa màu vàng làm cho nàng lại ngu ngơ:
‘Ặc? Nơi này… Là phòng ngủ Bảo Bảo! Sao Ta lại ngủ ở trên giường Bảo Bảo, chết tiệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’
Nhức đầu trừng mắt nhìn, thân thể Vân Hiểu Nguyệt giật giật, vừa quay đầu, trợn tròn mắt!
Chuyện này …. bên đó của nàng, Bảo Bảo lại toàn thân trần trụi ngủ, Bảo Bảo bị gấm sắc bạch trói chặt tay chân!!! Hơn nữa, bộ dáng thật là thê thảm:
Hai cái tay bị trói ở đầu giường đồ án khắc tinh mĩ, chỗ cổ tay đã bị trói đỏ bừng, hơi có chút lột da, hiển nhiên là trải qua khoảng cách giãy giụa. Trên má trắng non mềm hiện đầy nước mắt, hai mắt thật to gắt gao nhắm, hồng hồng, có chút sưng, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt, chóp mũi hồng hồng, còn có một dấu răng, cho dù đang ngủ say, còn hítt cái mũi, hiển nhiên rất là thương tâm.
Môi đỏ bừng xinh đẹp bị cắn sưng lên, môi dưới cánh hoa còn bị cắn nát một ít da non mềm, hơi hơi có vết máu đọng lại ở phía trên. Tóc đen tán loạn đầy đầu tản ra, có một chút dính vào trên mặt của hắn, dường như trên da thịt bạch ngọc tràn đầy vết nhéo xanh xanh tím tím.
Vết hôn, trên người, trên cánh tay, bụng, hai cái nộn xinh xinh dưới chân, chân ngọc khéo léo đáng yêu, liền ngay cả cái màu hồng trên tiểu chồi kia, rõ ràng cũng in một cái dấu răng kiêu ngạo, hai cái đùi bị trói cùng một chỗ, hơi hơi khúc khuỷu, còn dính một chút chất lỏng màu trắng ngà, hiển nhiên là bị người đem cưỡng bức, thật sự là rất rất rất đáng thương!
Ặc, OMG đây không phải là thật đi!
Đầu óc Vân Hiểu Nguyệt hoạt động kịp thời sau một lúc lâu, một lăn lông lốc bò lên, ngạc nhiên phát hiện toàn thân nàng cũng là trần trụi, trên người nàng cảm giác bộ vị toan trướng mà lại đặc sệt làm cho người trải đời lâu như nàng nháy mắt đã hiểu chuyện gì phát sinh qua.
Nhưng mà… nơi này chỉ có một mình Bảo Bảo, chẳng lẽ đêm qua sau khi nàng say rượu, liền đem Bảo Bảo trói lại, rồi liền Bá Vương ngạnh thượng cung, đem Bảo Bảo thuần khiết cấp cái gì gì đây, thật mạng mẽ chết à!
Chẳng quan tâm đến cái khác, tay Vân Hiểu Nguyệt vừa định giúp Bảo Bảo cởi bỏ dây buộc, đột nhiên, đại môn bị “Phanh” một tiếng đẩy ra, kéo theo sau Hoàng Đế Chu Tước, Hoàng Hậu cùng Gia Cát Phụng Thiên, còn có Viễn, Diệp, Bằng Triển cùng Câu Hồn vọt vào, thấy bộ dạng hai người, hết thảy trợn tròn mắt.
Vân Hiểu Nguyệt tay mắt lanh lẹ, che cảnh xuân bản thân đang lộ ra ngoài, kết quả là, bộ dáng Bảo Bảo hề hề thê thảm, nhất thời lọt vào trong mắt mọi người.
“Trời ạ, Nguyệt Nhi, nàng thế nào…”
Bạch Diệp nháy mắt nhanh đến bên giường, vung tay lên, cắt gấm vóc trói chặt tay chân ra, kéo chăn gấm bên cạnh qua, đắp lên thân thể trần truồng của Bảo Bảo, Bảo Bảo bị thức tỉnh, mở ra mắt to hồng hồng, ngây ngốc nhìn Bạch Diệp, nhìn mọi người, miệng quắt lên.
“Oa…”
Một tiếng khóc lớn lên, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc tiến tới nhìn giữa con ngươi đen khổ sở của bọn Diệp cùng Bằng Triển, tâm lại đau.
“Ta…”
Cứng họng, Vân Hiểu Nguyệt không biết giải thích như thế nào, Gia Cát Phụng Thiên hít sâu một hơi thi lễ, đối với Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu khiếp sợ vô cùng:
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, đây là thiên ý, thiên ý không thể trái, thỉnh nhị vị đi ra ngoài trước ngồi tạm một lát, để Phụng Thiên đến xử lý đi, được không?”
Thanh âm trong sáng trấn định, Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu ngẩn ngơ tỉnh lại, trong mắt tràn ra lửa giận nồng đậm, Hoàng Đế Chu Tước trừng mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, vung ống tay áo, xoay người đi ra ngoài, trong mắt Hoàng Hậu chứa đầy nước mắt cùng đau lòng, bất mãn nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, theo ở phía sau đi ra ngoài.
“Nguyệt Nhi, nàng… trời, Bảo Bảo bị ngược đãi thật thảm, ta…”
Câu Hồn áy náy mà bi thương nhìn hai người trên giường, nhãn lý hồ ly yêu mị, tràn ra giọt nước mắt trong suốt, quay người lại, bay vút mà ra.
“Câu Hồn, chớ đi!”
Dồn dập hô một tiếng, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng muốn đuổi theo đi ra ngoài, bị Tư Đồ Viễn phản ứng kịp kéo lại:
“Nguyệt Nhi, ta đi cùng hắn nói chuyện, nàng an ủi Bảo Bảo cho tốt đi, không nghĩ tới, sau khi nàng uống say, lại…. hazz…”
Thở dài một hơi thật dài, trong mắt Tư Đồ Viễn lóe lên từ từ kinh thán cùng trấn an, ôn nhu cúi người hôn nàng một chút:
“Ta biết nàng không có ý định này, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không giận nàng, được rồi, trấn an Bảo Bảo nha, ta đi tìm Câu Hồn, được không?”
“Viễn, cám ơn chàng!”
Đôi mắt đỏ lên, Vân Hiểu Nguyệt cảm động thì thầm, Tư Đồ Viễn ôn nhu cười, đuổi theo.
( Ụt: Đoạn này ta nghĩ sẽ có số bạn fan của các ca khác bất mãn với cách hành sử của Câu Hồn ca và cho rằng ca ý đang đóng phim, nhưng ta thì chỉ càng thấy đau lòng mà thôi. Câu Hồn tự tay đưa người mình yêu lên giường người khác đó, ca ý không phải là ghen, mà là đau lòng cùng tự trách nên muốn trốn tránh Nguyệt tỷ thành ra mới bỏ đi … huống chi vì tỷ ấy ca đang chịu mười ngày hình phạt nha …)
Bên cạnh Bạch Bằng Triển lắc đầu, con ngươi đen kinh ngạc tràn ra nụ cười thản nhiên, cầm lấy quần áo bân cạnh, giúp nàng phủ thêm, oán trách liếc nàng một cái:
“Nàng nha… được rồi, nàng xem, nước mắt Bảo Bảo, đều muốn đem Diệp chết đuối nhanh rồi, chuyện nàng làm, tự mình giải quyết đi!”
“Bằng Triển, Diệp, thực sự thực xin lỗi, ta…”
Thở dài, Vân Hiểu Nguyệt ngước mắt nhìn thoáng qua thần sắc thủy chung như thường của Gia Cát Phụng Thiên, mặt hơi đỏ lên:
“Phụng Thiên, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta an ủi Bảo Bảo rồi sẽ ra, được không? Nói cho Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, ta sẽ cho bọn hắn một đáp án họ mong muốn!”
“Được!”
Nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, mắt màu lam của Gia Cát Phụng Thiên càng thấy sâu thẳm, quay người lại, che lại đáy mắt đau đớn cùng bi thương, hướng ra ngoài mà đi.
“Bảo Bảo… Thực xin lỗi, tỷ tỷ không phải cố ý, tỷ tỷ khi uống say, sẽ trở nên không bình thường, đừng khóc, được không?”
Khoác lên ngoại y, tay Vân Hiểu Nguyệt đem Bảo Bảo khóc lớn đang ở trong lòng Bạch Diệp lôi vào trong ngực nàng, ôn nhu mà áy náy an ủi.
“Oa….”
Bảo Bảo khóc đến lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào lên án:
“Tỷ… Tỷ tỷ là người xấu, khi dễ Bảo Bảo, Bảo Bảo rất đau, hu hu… Tỷ tỷ đem ta buộc lại, còn luôn luôn cắn ta, Bảo Bảo cầu tỷ, tỷ đều không để ý ta, oa… Đau chết, hu hu…”
Bảo Bảo mỗi nói một câu, Vân Hiểu Nguyệt mặt liền đen một phần, đến cuối cùng, quả thực muốn lấy một chỗ động để chui vào:
‘Trời ạ, thay đổi thời không, ta uống say rồi tật xấu không thay đổi, lại còn ngày một nghiêm trọng, ăn một cọng cỏ non mềm như vậy, lại dùng phương thức mạnh mẽ như thế, tuyệt hơn chính là, còn để mọi người bắt gian tại trận, ông trời à, hu hu… muốn ta chết đi, không muốn ta trở về sao!’
“Được rồi được rồi, Nguyệt Nhi, không cần tự trách, đã như vậy, vẫn là làm thế nào giải thích đi, nàng nha…”
Bạch Diệp thu lại đáy mắt suy nghĩ sâu xa, đưa tay sờ sờ mặt cười một trận hồng, một trận bạch của nàng, nhéo nhéo cái mũi của nàng, lắc đầu cảm thán. Trong mắt kia, rõ ràng có mỉm cười, một tia may mắn, nhất định là bởi vì sớm kịp phát hiện Vân Hiểu Nguyệt ham mê bất lương, dừng à!
“Bảo Bảo à, là tỷ tỷ không đúng, tỷ tỷ sai lầm rồi, tỷ tỷ cũng không biết làm sao có thể đến trong phòng đệ nữa, hazz, Bảo Bảo, đừng khóc, tỷ tỷ cam đoan sẽ không còn đối với đệ như vậy nữa, được không? Đệ xem, ánh mắt đều khóc sưng lên rồi, tỷ tỷ đau lòng, ngoan nha!”
Cúi đầu đem Bảo Bảo hề hề khóc đến thảm ở trong lòng vén sợi tóc tán loạn trên mặt ra, khi hắn khóc đến hồng hồng trên mặt in lại dấu hôn nhỏ vụn, Vân Hiểu Nguyệt ôn Nhu an ủi khuyên giải, như đã đem người ta ăn, tuy rằng lại thật thích, còn chưa tới trình độ yêu, nhưng mà cũng muốn phụ trách đi, hazz…
Không biết cái hũ dấm chua Câu Hồn kia hiện tại thế nào, nhớ tới trong mắt của hắn đọng lại nước mắt, tâm Vân Hiểu Nguyệt đau vô cùng, thật muốn ôm lấy hắn muốn cùng hắn trò chuyện, Viễn, chàng bây giờ tìm được hắn chưa? hazz hazz hazz…
“Không cần! Tỷ tỷ, chuyện đó…”
Tiếng khóc Bảo Bảo dần dần yếu đi, nức nở tay ôm chặt lấy eo Vân Hiểu Nguyệt, đem mặt chôn sâu vào trong ngực nàng, nghẹn ngào nói:
“Ngay từ đầu rất đau thôi, sau lại… Sau lại… Bảo Bảo thật thoải mái, thật thích, tỷ tỷ, Bảo Bảo thích tỷ như vậy, chỉ cần… Chỉ cần buộc nhẹ một tí, ngày hôm qua Bảo Bảo lại bị dọa, về sau sẽ không như vậy nữa, tỷ tỷ nha, được không?”
Trời ạ!
Vân Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt, vị Thái Tử Bảo Bảo này còn có cảm tình thích bị ngược đãi hay sao?
Ta ngất!
Giương mắt nhìn nhìn một mặt dở khóc dở cười của Bạch Diệp cùng Bạch Bằng Triển, Vân Hiểu Nguyệt cười khổ một tiếng, cánh tay ôm sát, an ủi vỗ vỗ lưng của hắn:
“Bảo Bảo, đã như vậy, như vậy… Bảo Bảo cũng gả cho tỷ đi, được không? Nói như vậy, tỷ tỷ có thể cùng Bảo Bảo làm chuyện đệ thích, tỷ tỷ cam đoan, không bao giờ buộc đệ nữa, nhất định hảo hảo thương đệ, được không?”
Trên trán đầy hắc tuyến chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác nàng quả thực chính là đang dụ dỗ nhi đồng, mà việc nhi đồng này đã mười tám tuổi, có vẻ so với nàng bây giờ còn lớn hơn một tuổi, thật thảm à!
“Ừm, Bảo Bảo gả cho tỷ tỷ, tỷ tỷ, Bảo Bảo cả người đều đau, mệt chết đi được, tỷ tỷ giúp Bảo Bảo ngủ một hồi đi, được không?”
Ngẩng đầu lên, tràn ra nụ cười ngọt ngào, Bảo Bảo bắt đầu nũng nịu.
“Được, tỷ tỷ cùng đệ, đệ ngủ đi!”
Sủng nịnh cười cười, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà vỗ lưng của hắn, chỉ chốc lát sau, trong lòng liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, cẩn thận đem Bảo Bảo thả đến trên giường, Vân Hiểu Nguyệt tiếp nhận quần áo Bạch Bằng Triển đưa tới, ánh mắt, dần dần tỉnh táo lại.
“Diệp, ta ngày hôm qua rõ ràng là cùng các chàng đi ra tới, vì sao ta lại xuất hiện ở trên giường Bảo Bảo vậy?”
Nhíu mi lại, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Ta cũng thấy kỳ quái, tối hôm qua sau khi đi ra, ta cũng cảm giác đầu càng ngày càng choáng váng, đi khỏi ra đến đường cũng là ngã trái ngã phải, tựa như uống say, ta có ý đồ vận khí bức mùi rượu ra, nhưng mà không được, sau lại gặp được mấy người thị vệ, ta liền làm cho bọn họ hỗ trợ chúng ta quay về Hoa điện, về sau liền cái gì cũng không biết.
Thời điểm tỉnh lại, đã là buổi sáng, ta rời giường đi tìm nàng, không tìm được, đã kêu Câu Hồn, Viễn, Bằng Triển, tính đi tìm nàng, đã nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Đại Tế Ti vội vàng chạy tới, bọn họ nói có thị vệ báo lại, tối hôm qua nghe thấy ở tẩm cung Thái Tử có tiếng kêu thảm thiết, nhưng tối hôm qua bọn hắn uống say, thế sáng nay mới biết được, cho nên đuổi nhanh tới xem một chút, chuyện kế tiếp, nàng cũng đã biết.”
Tay Bạch Diệp đem tóc dài của Vân Hiểu Nguyệt vấn lên, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa trả lời.
“Ta còn thấy kỳ quái nữa, theo lý thuyết tửu lượng của ta ở trong quân doanh xem như là thật tốt, làm sao có thể uống lên vài chén rượu đã say? Nguyệt Nhi, chuyện này có điểm kỳ quái, rượu tối hôm qua, nhất định có vấn đề!”
Bạch Bằng Triển ánh mắt lạnh lùng, nói.
“Rượu?”
Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, suy tư một lát, nhàn nhạt nói:
“Rượu của ta đều là bản thân ta đổ, ta nếm qua, không có vấn đề, hẳn không phải là đi!”
“Chuyện đó… Nguyệt Nhi, nàng không biết là, hôm nay tên Đại Tế Ti kia phản ứng quá mức bình tĩnh sao? Nàng có nhớ hay không, tối hôm qua về sau, rượu… Không phải có chính nàng đổ, phải không?”
Trong mắt Bạch Diệp lóe lên một tia không xác định, có chút tâm có chút giựt giựt hỏi.
“Chàng… Hoài nghi Câu Hồn sao?”
Đôi mắt đột nhiên lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Diệp, thật sâu vọng tiến đáy mắt hắn, chỗ kia, chỉ có bình thản chân thành cùng tình ý tràn đầy, tâm, ẩn ẩn đau.
Đúng nha, đầu lưỡi của nàng luôn luôn phi thường sâu sắc, nếu hạ độc trong rượu, nàng nhất định có thể phân biệt ra được, mà buổi tối đó, trừ bỏ Câu Hồn đưa cho Bảo Bảo chén rượu kia sau khi nàng uống lên, chưa kịp phản ứng mà Câu Hồn đã đưa nước trà qua, ly rượu khác, nàng xác định thật không có vấn đề.
Chẳng lẽ… Thật là Câu Hồn chăng?
Không phải, tuyệt đối không phải, nàng căn bản không tin, Câu Hồn sẽ thiết kế nàng, phản bội nàng.
Tên Câu Hồn đó ngay từ đầu cũng rất kiên định yêu nàng, cái tên đó thích ăn dấm chua nữa mà, tên Câu Hồn luôn quấn quít lấy nàng, cái người đó từ đầu đến cuối không rời không bỏ người yêu, làm sao có thể phản bội nàng, làm sao có thể phản bội nàng đây?
Đau đớn trong lòng chậm rãi nổ tung, chỉ là đoán rằng như vậy, cũng làm cho nàng đau như thế, muốn biết chuyện này thật Câu Hồn có làm hay không, nàng không có biện pháp tưởng tượng được, bản thân sẽ có hành động ra sao, Câu Hồn hiểu nàng như vậy, cho nên, hắn nhất định sẽ không làm như vậy!
“Ta tin tưởng Câu Hồn, bởi vì, ta thương hắn, Diệp, nếu ta đã làm, sẽ phụ trách, nếu Hoàng Đế Chu Tước cùng Hoàng Hậu đồng ý, ta liền tiếp nhận Bảo Bảo, mà lại thực xin lỗi các chàng, bởi vì ta phản bội lời hứa, thật xin lỗi!”
Đè nén bất an lan tràn xuống đáy lòng, phảng phất là tự an ủi, Vân Hiểu Nguyệt lựa chọn tin tưởng Câu Hồn, chuyển hướng đề tài.
“Nguyệt Nhi….”
Bạch Diệp thở dài thật sâu, giữa mắt xinh đẹp tràn ra bất an nồng đậm, nhắm mắt lại, ở gò má Vân Hiểu Nguyệt hôn nhẹ lên một cái, ôn nhu nói:
“Phải nhớ kỹ, vô luận nàng làm cái gì, chúng ta đều vô điều kiện bảo vệ, cho nên nàng không cần phải giải thích, còn có, đối với nàng yêu Câu Hồn, chúng ta đều nhìn ở trong mắt, mặc dù là hắn làm, cũng nhất định có nguyên nhân của hắn, hắn yêu nàng như vậy, lại muốn tự tay đẩy nàng đi ra ngoài, đau đớn của hắn, sự dày vò của hắn, có thể nghĩ.
Bằng Triển, ngươi cũng đi ra ngoài tìm Câu Hồn, cần phải đem chuyện này biết rõ ràng, Nguyệt Nhi, ta bồi nàng đi gặp Hoàng Đế Chu Tước, ta ngược lại muốn nhìn, tên Gia Cát Phụng Thiên kia, rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, hắn đem Bảo Bảo đưa cho nàng mục đích là cái gì, còn có, ta cuối cùng cảm thấy, có đại sự gì sẽ phát sinh, Nguyệt Nhi, ta thật lo lắng cho nàng, lần này đến Chu Tước quốc, thật giống như là quyết định sai lầm à….”
Bạch Diệp cảm khái thở dài làm cho tâm tình Vân Hiểu Nguyệt kém hơn, không nói được một lời.
Thu thập thỏa đáng, nắm giữ tay Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo hắn, xoay người hướng ra ngoài thất mà đi.
: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng:
“Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”
Lưu Bang cười đáp:
“Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.”
Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết.
Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản:
“bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ.
“ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”