Chương 1003 Tề Đẳng Nhàn lúc này cũng ở trong trạng thái như vậy, thả lỏng hết cỡ, chỉ khi nào phải chiến đấu, hắn mới tập trung cao độ, hơn nữa một khi ra đòn, sức mạnh của hắn sẽ là thứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi! Gần đây luôn luôn để bản thân trong trạng thái thư giãn, Tề Đẳng Nhàn cũng lĩnh ngộ được thêm rất nhiều quyền pháp ảo diệu. Tuy rằng người ta nói “luyện quyền như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lui”. Nhưng có đôi khi, dừng lại nghỉ ngơi một chút, nghiêm túc nghĩ ngợi, ngược lại còn đạt được hiệu quả bất ngờ hơn. Giống như khi người ta đang chơi một trò chơi có độ khó cao, sau đó bị BOSS hành hạ đến chết đi sống lại. Nếu như người này nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó quay lại chơi game, sẽ phát hiện mình đã hiểu rõ chiêu thức của BOSS, đánh bại BOSS sẽ trở thành một chuyện dễ dàng. Hướng Đông Tinh nghe Tề Đẳng Nhàn trêu chọc cũng chỉ mỉm cười: “Lúc trước tôi thật sự đã khinh thường anh.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ thì sao?” Hướng Đông Tinh nói: “Bây giờ vẫn khinh thường anh.” “…” Tề Đẳng Nhàn tức khắc cạn lời. Luận về bản lĩnh chọc giận người khác, Hướng Đông Tinh cũng chẳng thua kém gì hắn! Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng trước “Hồng Môn Yến” lần này, tuy không có tám trăm đao phủ trốn kỹ âm thầm đợi Từ Ngạo Tuyết đập ly rượu làm hiệu lệnh, nhưng bầu không khí ở đây lại vô cùng đáng sợ, ẩn hiện luồng sát khí khiến cho người ta không thể không phát hiện ra. Tề Đẳng Nhàn xuống xe, nhẹ nhàng nhảy vài cái, khiến cho gân cốt vốn đã đường thả lỏng càng thêm thoải mái hơn, hắn nói bằng giọng điệu lười biếng: “Hôm nay coi như sự chuẩn bị quan trọng nhất của tôi trước khi trở lại đế đô đi!” Nói xong lời này, đôi con ngươi đờ đẫn của hắn nghiêm túc trở lại, bắt đầu có tiêu cự, đôi mắt sáng tựa trăng rằm! Đây là “Cự linh thần nhãn” trong khái niệm của đạo giáo, cao thủ đánh nhau dùng ánh mắt để nói chuyện, thị lực không đủ coi như thua trước một nửa! Cao thủ võ học cũng rất coi trọng việc luyện tập thị lực của mình, Tề Đẳng Nhàn cũng luyện “Cự linh thần nhãn”. Dưới trời hè chói chang, hắn sẽ nhỏ vào mắt loại thuốc đã được đặc chế, sau đó nằm lên ghế dài, dùng cách vận khí đặc biệt để rèn luyện cho đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mặt trời lúc chính ngọ. Dần dà, thị lực của hắn càng lúc càng siêu việt, chỉ cần vận khí đôi chút, huyệt Thái Dương nổi cả gân, hai mắt lập tức sáng như đèn pha, chói mắt người nhìn. “Có khí thế đấy nhỉ.” Hướng Đông Tinh cười, duỗi tay khoác cánh tay hắn, cùng hắn bước lên những bậc thang. Nếu là người đàn ông bình thường, được người con gái ưu tú như Hướng Đông Tinh khoác cánh tay mà đi, có lẽ trong lòng sẽ có thêm chút dũng khí. Nếu là một kẻ công thành danh toại, sợ rằng sẽ chỉ về một phía mà nói: “Nhìn xem, đây là giang sơn mà tôi giành lấy cho người.” Tề Đẳng Nhàn vốn đã vô cùng tự tin, có được tâm cảnh kiên định bất bại, lại được Hướng Đông Tinh cho thêm dũng khí, thiếu chút nữa đã mở miệng nói lời bậy bạ. Hai người vừa tiến vào đã trông thấy bốn người đang ngồi xung quanh bàn ăn. Từ Ngạo Tuyết đứng thẳng người, mỉm cười rạng rỡ nói: “Có khách quý tới thăm, không kịp tiếp đón từ xa! Hoan nghênh hai vị!”