Chương 1004 Ngọc Tiểu Long mặt lạnh như tiền, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ánh mắt hai người vô tình va vào nhau. Đôi con ngươi Ngọc Tiểu Long cũng sáng ngời ngời, dẫu mới chỉ là một cái chớp mắt, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hai mắt mình nhói đau, như thể bị đèn laze chiếu vào vậy. “Từ tổng, nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn rạng ngời như xưa!” Hướng Đông Tinh bước tới đáp lại lời chào hỏi của Từ Ngạo Tuyết bằng thái độ không nặng không nhẹ. Kẻ thù gặp nhau thường sẽ phùng mang trợn mắt Nhưng hai người này gặp mặt lại cười nói vui vẻ, cho người ta một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng có bao nhiêu mạch nước ngầm đang sục sôi mãnh liệt giữa hai người họ, không có ai đoán biết được. “Là tên này sao?” Khi Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều ngẩn người, trong lòng cảm thấy khá hoang đường, chàng trai trẻ với điệu bộ lười nhác này đáng để bọ họ liên thủ đối phó à? Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nõn nà trắng như ngọc của Hướng Đông Tinh, bảo cô ta buông tay mình ra. Sau đó, hắn chậm rãi đi tới giữa sảnh, nhưng lại không đi về phía bàn ăn. Đứng ở chính giữa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, lập tức lên hết đi!” Hắn vừa dứt lời, ngay cả Hướng Đông Tinh cũng ngẩn người. Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh có ý gì?!” Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, mỗi lần nhìn qua ai cũng khiến cho kẻ đó có cảm giác như lưỡi đao vừa li3m qua mặt mình vậy. Hướng Đông Tinh tức khắc ngồi xuống bàn, nhấc đũa lên, cười nói: “Tôi cảm thấy hơi đói bụng, mạn phép dùng bữa trước, Từ tổng không ngại chứ?” Hai người có vẻ đã phân công rõ ràng. Cô ta phụ trách xinh đẹp như hoa, ngoan ngoãn ăn cơm; còn hắn phụ trách cầm thương cưỡi ngựa, chinh chiến sa trường. Ngọc Tiểu Long thở dài nói: “Tề Đẳng Nhàn, đừng kích động như vậy, tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn. Chúng ta vẫn có thể giải quyết theo cách hai bên cùng có lợi, không nhất định phải tới bước đường kẻ sống người chết!” Từ Ngọc Giai từ tốn cầm lấy cây thương. Còn Triệu Hằng Vũ cũng từ từ đứng dậy. Khí tức của hai vị đại cao thủ này như có thể dời non lấp biển, khiến cho Hướng Đông Tinh còn không thể cầm nổi đôi đũa trong tay. Cô ta cũng cảm thấy khá lo lắng. Nhưng ngay sau đó, cô ta lại vô cùng dễ chịu. Nếu thắng thì là chuyện đáng mừng! Còn nếu thua, vậy cùng nhau xuống hoàng tuyền là được! Từ Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía Hướng Đông Tinh, lạnh giọng nói: “Cô không sợ chết sao?” Hướng Đông Tinh bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là tôi sợ chết.” Từ Ngạo Tuyết liền bảo: “Vậy cô không định thương lượng sao?”