Chương 1170 “Làm thế này thì có hơi trắng trợn quá, dù sao người ta cũng có nhà đầu tư nước ngoài bỏ vốn xây dựng.” Cục trưởng Mã nói như có điều suy nghĩ, rõ ràng ông ta vẫn còn băn khoăn. “Vậy thì hãy để cho bọn họ nhường hết suất tham dự lại đi, đầu tiên là ưu tiên người của bệnh viện tỉnh chúng tôi, thứ hai là ưu tiên các bác sĩ của những bệnh viện cấp 3 khác! Bệnh viện tỉnh chúng tôi là đại diện cho toàn bộ giới y học của tỉnh Đông Hải, chúng tôi không thể chịu mất mặt như vậy được.” Hồ Đức lắc đầu, chuyển sang xin xỏ việc khác. Cục trưởng Mã cười nói: “Viện trưởng Hồ đừng sốt ruột, tôi vẫn còn một điều lo lắng… Tại sao phòng khám Mai La lại phải làm như vậy?” Hồ Đức nói: “Tôi đã tìm hiểu hết rồi! Các bác sĩ được tham dự buổi giao lưu đều trực thuộc những bệnh viện có liên hệ với công ty dược phẩm Thiên Lai! Chúng tôi cũng vì không chịu nhập dược phẩm từ công ty dược phẩm Thiên Lai nên mới bị xa lánh!” Nghe thấy những chữ “công ty dược phẩm Thiên Lai”, cục trưởng Mã híp mắt, cười lạnh nói: “Công ty dược phẩm do cái tên Tề Đẳng Nhàn kia sáng lập ra đấy à? Ha ha, không ngờ cậu ta còn có mặt mũi lớn đến vậy!” Hồ Đức cười gằn một tiếng: “Cậu ta rất giỏi giả vờ giả vịt, đoán chừng là do có chủ tịch tỉnh Dương làm chỗ dựa nên không thèm để chúng tôi vào trong mắt, thậm chí cậu ta còn từng uy hiếp tôi. Có điều tôi không thèm chấp cậu ta!” Ngay lúc này, một cấp dưới bước vào báo cáo với cục trưởng Mã. “Cục trưởng Mã, Dương Bồi Nguyên của bệnh viện huyện Thanh Hà đang thuê phòng ở cách vách chúng ta, tôi đã nhìn thấy ông ta khi ông ta ra ngoài hút thuốc!” Nghe những lời này, cục trưởng Mã sửng sốt kinh ngạc. Ông ta nói: “Gọi Dương Bồi Nguyên vào đây, tôi sẽ mời rượu ông ta!” Dương Bồi Nguyên không ngờ rằng cục trưởng Mã của Cục Y tế lại cũng đang ở đây, sau khi được nhắc nhở, ông ấy vội vàng xin lỗi Tề Đẳng Nhàn, sau đó bưng chén rượu và đi sang phòng bên cạnh. “Phòng bên cạnh là ai thế?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Dương Quan Quan. “Là Hồ Đức, viện trưởng của bệnh viện tỉnh Đông Hải và cục trưởng Mã của Cục Y tế.” Dương Quan Quan nói. Tề Đẳng Nhàn chỉ tùy tiện gật đầu một cái và cũng không có biểu cảm gì. Dương Bồi Nguyên vừa mới đi vào phòng bao thì đã nhìn thấy hai người cục trưởng Mã và Hồ Đức, ông ấy chợt giật mình và vội vàng nói: “Ai ya ya, thật là tội lỗi, tôi không biết cục trưởng Mã và viện trưởng Hồ cũng đang ở chỗ này.” “Nếu không thì tôi đã đến kính rượu sớm hơn rồi!” “Thật là ngại quá, xấu hổ quá đi thôi!” Nói xong lời này, ông ấy cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn và nói: “Tôi xin phép uống cạn trước, coi như là để đền tội với hai ông chủ lớn đây!” Hồ Đức lại nở nụ cười giả tạo và nói: “Viện trưởng Dương thật là tài giỏi, giành được suất trao đổi đến Phòng khám Mai La rồi nên không thèm đặt lãnh đạo của các bệnh viện tuyến trên và các ông chủ lớn của Cục Y tế vào mắt à?” Dương Bồi Nguyên khẽ run rẩy, ông ấy vội vàng nói: “Viện trưởng Hồ nói gì thế, tôi nào có suy nghĩ như vậy? Tôi cũng chỉ vừa mới biết cục trưởng Mã đang ở đây nên đã ngay lập tức chạy đến kính rượu này!” Cục trưởng Mã mặt đầy sương lạnh, rõ ràng ông ta cũng cảm thấy một viện trưởng của bệnh viện cấp huyện như Dương Bồi Nguyên chạy đến Trung Hải mà lại không đến chào hỏi và gặp gỡ mình đầu tiên là rất không lịch sự. Lời của Hồ Đức khiến cho lửa giận càng lớn thêm vài phần.