Chương 1171 “Tôi cảm thấy lời của viện trưởng Hồ hình như là sự thật nhỉ?” Cục trưởng Mã nhìn Dương Bồi Nguyên và không ngừng cười khẩy. Dương Bồi Nguyên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ông ấy nói: “Cục trưởng Mã, tôi đã đắc tội ngài chỗ nào rồi sao?” Vẻ mặt cục trưởng Mã lạnh lùng, ông ta nói: “Ông có đắc tội tôi hay không, tự trong lòng ông không rõ à?” Hồ Đức cười khẩy và nói: “Đúng đấy, tất cả những bệnh viện cấp 3 chúng tôi đều từ chối hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai, chỉ có một mình ông là mặt nóng dán mông lạnh, ông không để cục trưởng Mã vào trong mắt có đúng không?” Vẻ mặt Dương Bồi Nguyên rất khó coi, ông ấy nói: “Viện trưởng Hồ, cục trưởng Mã, tôi cũng chỉ là hùa theo ý của tỉnh thôi mà.” “Ý của tỉnh? Ai nói đó là ý của tỉnh? Nếu như đã là ý của tỉnh thì tại sao tôi lại không biết chứ?” Cục trưởng Mã vỗ bàn, lạnh lùng chất vấn và bắt đầu gây khó dễ. Dương Bồi Nguyên không dám nói lời nào nữa, cục trưởng Mã chính là nhân vật quyền cao chức trọng trong giới y học của tỉnh Đông Hải, ông ấy không dám chọc vào. Nếu như chọc cho cục trưởng Mã tức giận thì nói không chừng ngày mai mình sẽ bị cách chức mất thôi. “Cục trưởng Mã bớt giận, chuyện này muốn xử lý cũng rất đơn giản thôi.” Hồ Đức ở một bên đóng vai anh hùng. “Viện trưởng Hồ, ông nói xem nên xử lý như thế nào?” Cục trưởng Mã lạnh lùng nói. “Bảo viện trưởng Dương từ bỏ hết các suất trao đổi đó là được rồi mà? Cứ bảo viện trưởng Dương tự mình đến Phòng khám Mai La và nói rằng bọn họ không có trình độ đó, không xứng đáng để được trao đổi với Phòng khám Mai La.” Hồ Đức nói. Cục trưởng Mã khẽ gật đầu và nói: “Viện trưởng Dương, ông cảm thấy đề nghị của viện trưởng Hồ thế nào?” Dương Bồi Nguyên xem như là đã hiểu ra rồi, thì ra là ngày hội trao đổi của Phòng khám Mai La lần này đã gạt hết tất cả các bệnh viện cấp 3 ra ngoài, khiến cho cục trưởng Mã và Hồ Đức đều cảm thấy không hài lòng. Nhưng đây cũng đâu phải chuyện ông ấy có thể chi phối đâu! Đổ lỗi cho ông ấy, thực sự khiến cho ông ấy cảm thấy có hơi bực bội và khó hiểu. “Cục trưởng Mã, chuyện này không phải tôi nói là được mà… Cho dù tôi có từ chối Phòng khám Mai La thì người ta cũng không nhất định sẽ bằng lòng trao suất trao đổi đó cho viện trưởng Hồ và các bệnh viện cấp 3 khác đâu.” Dương Bồi Nguyên nói với vẻ mặt tràn đầy ấm ức. “Tôi không cần biết bọn họ có trao hay không, tóm lại là người của ông cũng không được đi mà người của những bệnh viện cấp huyện khác cũng đều không được đi!” Cục trưởng Mã nói với giọng ngang ngược bá đạo. “Nếu như người của ông dám bước vào Phòng khám Mai La dù chỉ một bước thì ngày mai tôi sẽ cách chức ông!” “Ông có tin không?!” Nghe thấy cục trưởng Mã ăn nói nặng lời như vậy, sắc mặt Dương Bồi Nguyên vô cùng khó coi. Ông ấy dứt khoát ngẩng cổ lên, hung hăng cắn răng và nói: “Cục trưởng Mã, ông làm như vậy là đang cản trở việc phát triển nền y học của tỉnh Đông Hải chúng ta! Tôi không đồng ý, tôi muốn đi!”