Tuyệt Thế Cường Long

chương 636

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 636 Tề Đẳng Nhàn đứng yên tại chỗ, ngọn gió lùa theo đòn đánh của hắn, như thác nước mà ào ào đổ xuống từ cổ áo ông, trong nháy mắt, quần áo của ông ta đã căng phồng do bị nhồi không khí, cả người căng tròn như một tên mập trăm cân. “Không thú vị chút nào.” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nói: “Mạnh mẽ có thừa, nhưng sự mềm dẻo lại không đủ.” “Ông trở về ôn luyên thêm mười tám năm nữa, có lẽ còn có thể giao thủ với tôi.” “Chứ chỉ có chừng ấy thì không đủ.” Nói xong lời này lúc, hắn nhấc cánh tay lên, tựa như một con rắn lớn, nhẹ nhàng kê lên cánh tay của Lục Đông Hải. Ngay sau đó, bàn tay hắn trườn lên cánh tay của Lục Đông Hải, năm ngón tay mềm như bông chạm vào da thịt ông ta. Trong nháy mắt khi năm ngón tay này chạm vào da thịt mình, Lục Đông Hải có cảm giác như bị kim đâm, đau đến tận xương tủy! “Đây là công phu gì vậy?” Lục Đông Hải thấy bản thân mình bị ngón tay hắn giữ chặt, da thịt bắt đầu xuất hiện dấu vết bị dao sắc cứa phải, máu tươi cũng ứa ra liên tục. Bát Quái Giả là môn võ học chí nhu, nhưng cũng có thể chí cương! Một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn nhu hòa hết cỡ, giống như khoang miệng của con trâu nhai nuốt cỏ tranh sắc bén, nhưng lại có thể bảo đảm đầu lưỡi không mảy may bị cỏ tranh cắt một vết nào. Nhưng đòn này của Tề Đẳng Nhàn lại trong nhu có cương, năm ngón tay ra đòn chẳng khác gì một lưỡi dao, có thể cào xé da thịt của đối phương! “Đây là hiệu quả của việc dùng minh kình đánh lại ám kình, tên nhóc này vẫn còn trẻ như vậy, vì sao lại có công lực cao như vậy?” Trong lòng Lục Đông Hải lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc. Năm ngón tay Tề Đẳng Nhàn giữ chặt cánh tay Lục Đông Hải. Hắn vừa nhéo nhẹ một chút đã khiến cho cơ thể Lục Đông Hải run bần bật như bị giật điện. Ngay sau đó, hắn tiến thêm nửa bước, đánh một chưởng lên ngực Lục Đông Hải. “Uỳnh!” Cơ thể Lục Đông Hải tựa như diều đứt dây mà bay ra thật ra, va phải vách tường, khắp người đều bủn rủn, một chút sức lực cũng chẳng còn. Tề Đẳng Nhàn lắc đầu ngao ngán, hắn nói: “Niệm tình ông là truyền nhân của Chu Sa Chưởng, hôm nay tôi sẽ để lại cái mạng chó của ông.” Lục Đông Hải mặt đỏ tía tai, nhưng lại chẳng thể nào phản bác, công lực của Tề Đẳng Nhàn quả thật cao hơn ông ta rất nhiều, hai người vốn chẳng thuộc cùng một đẳng cấp. Tề Đẳng Nhàn nói xong lời này thì cất bước rời khỏi căn phòng. “Ngài Lục à, phải làm sao bây giờ, có nên động thủ hay không?” Đám tay chân của Lục Đông Hải đều chỉ biết trố mắt nhìn nhau, thấp giọng hỏi ông ta. Lục Đông Hải lắc đầu: “Nhất định không được động thủ, để cậu ta rời khỏi đây đi! Cho dù người của chúng ra có đông gấp mười lần nữa cũng chưa chắc có thể ngăn được cậu ta.” Ông ta biết rõ dạng cao thủ như Tề Đẳng Nhàn là một sự tồn tại ra sao, người như vậy chỉ cần động tay động chân một chút thôi cũng có thể khiến đất lở núi dời! Cho dù có nhiều người hơn nữa, gặp phải cao thủ như vậy cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, mà chỉ càng làm thiệt hại lớn hơn thôi. “Tề tổng, tuy rằng cậu là kẻ tài cao, gan cũng lớn, nhưng đây là ân oán tranh đấu trong Long Môn chúng tôi! Cậu là người ngoài cuộc, nếu như nhúng tay quá sâu, e là sẽ không khỏi cảnh tan xương nát thịt!” Trước khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nơi này, Lục Đông Hải đã lớn tiếng cảnh cáo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio