Tuyệt Thế Cường Long

chương 681

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 681 “Tôi thật sự chưa từng đắc tội với Long tổng, thậm chí ngay cả nói xấu Long tổng cũng chưa từng, hai chúng ta hôm nay đều là lần đầu tiên gặp nhau!” Kiều Thu Mộng cười khổ nói, đối mặt với Long Tông Toàn hùng hổ, cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Ánh mắt Long Tông Toàn lạnh lùng, nói “Hôm nay cô và Sở Băng ở đại hội đầu tư đã xảy ra cái gì, trong lòng cô còn không rõ ràng sao?!” Kiều Thu Mộng sửng sốt, không biết chuyện này có liên quan gì tới cô ta Kiều Quốc Đào đứng ở một bên vội vàng nói “Thu Mộng, con nói đi, con rốt cuộc đã làm gì?” Kiều Thu Mộng nói “Tôi không làm gì cả, chúng tôi được ban tổ chức mời lên đài đọc diễn văn……” “Chẳng qua, đến cuối cùng tấm màn che trên trần nhà bị sụp xuống.” “Tôi né được, nhưng, Sở Băng tiểu thư thì không.” Long Tông Toàn gật đầu, cười lạnh nói “Như vậy, hiện tại cô còn dám nói ra loại lời nói không đắc tội tôi này sao?!” Kiều Thu Mộng trợn tròn mắt, kinh ngạc nói “Tôi…… Tôi đâu có làm gì đâu, như thế nào lại thành đắc tội ngài?” Long Tông Toàn nói “Sở Băng là con gái nuôi của tôi, cô nói xem cô có đắc tội tôi không?” Kiều Thu Mộng nói “Tấm màn che bị sụp cũng đâu phải do tôi làm…… Hơn nữa, tôi lúc ấy không có để ý tới Sở Băng tiểu thư, chỉ tự mình tránh ra mà thôi.” Kiều Quốc Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra, chuyện này không có liên quan gì tới Kiều Thu Mộng. Bàng Tú Vân cũng nghĩ thế, cảm thấy Long Tông Toàn đã hiểu lầm việc này, hiện tại chỉ cần thuyết phục xong, hẳn là không có chuyện gì to tát. Chẳng qua, Long Tông Toàn lại cười dữ tợn một tiếng, nói “Tấm màn che kia sụp xuống, vì sao cô không đẩy Sở Băng ra? Vì sao chỉ né có một mình?!” Kiều Thu Mộng chua xót nói “Xu cát tị hung là bản năng của con người, né đi cũng là bình thường mà?” Long Tông Toàn cười lạnh nói “Cái đồ đê tiện như cô, mắc gì lại né đi?” “Vì sao người bị thương lại là Sở Băng? Còn không phải bởi vì cô không kịp thời đẩy con bé ra sao!” “Nếu như cô có thể đẩy con bé ra, con bé sao có thể bị màn che đập trúng chứ?” Kiều Thu Mộng trực tiếp bị sự vô lý của Long Tông Toàn làm cho đầu óc rối loạn, nhưng ngại địa vị của đối phương quá lớn, ban thân cô ta không thể đắc tội, chỉ có thể nén giận. Kiều Quốc Đào đứng ở một bên vội vàng nói “Long tổng, chuyện này thật sự không thể trách Thu Mộng được! Đó là trách nhiệm bên phía ban tổ chức, không phải trách nhiệm của con bé.” “Đây chính là trách nhiệm của cô ta, nếu lúc ấy cô ta đẩy Sở Băng ra, không phải là không có việc gì rồi sao?!” Long Tông Toàn ngang ngược nói. “Tôi lúc ấy chỉ là không muốn bị màn che rơi xuống người nên mới né đi, căn bản không nghĩ được gì khác.” Kiều Thu Mộng nói. “Không muốn bị màn che rơi trúng?” “Hừ, cái đồ đê tiện như cô, sao có thể so với con gái nuôi của tôi?” “Cô bị đập chết là cô xứng đáng, mà Sở Băng của tôi bị đập trúng, thì là do cô không đúng rồi!” “Cô lúc ấy nên dùng hết toàn lực để cứu con bé, cho dù có bị đập chết thì cũng có sao đâu, ngược lại còn có thể giành được một cái danh hiệu anh hùng.” “Hiện tại thì cô còn sống, còn lại Sở Băng bị đập thành trọng thương, cô cần phải chịu hết toàn bộ trách nhiệm!” Khi nói chuyện, Long Tông Toàn duỗi tay bắt lấy cổ áo của Kiều Thu Mộng, vẻ mặt dữ tợn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio