Chương 842 “Không được, trong thời buổi loạn lạc này thì chúng ta nên khiêm tốn một chút.” Từ Ngạo Tuyết gõ bàn, trầm ngâm. Vương Hổ bất đắc dĩ vẫy tay chào rồi bực bội rời đi, lòng không khỏi tiếc nuối, dù sao Từ Ngạo Tuyết cũng là một đại mỹ nhân nổi tiếng khắp đế đô. Nếu có thể hẹn riêng cô ta cùng ăn tối thì đương nhiên là chuyện tốt, thậm chí còn có thể phát triển đề tài sang gì đó riêng tư hơn nữa. Dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của một nhóm vệ sĩ, Vương Hổ rời khỏi chỗ của Từ Ngạo Tuyết rồi quay về doanh trại. Trong doanh trại này, cứ ba đến năm bước là lại gặp một trạm gác, lúc nào cũng có người trực. Muốn giết anh ta ngay trước mũi bao nhiêu cao thủ thì khó hơn lên trời. Ít nhất Vương Hổ nghĩ không một ai trên thế giới làm được! “Tên họ Tề dám uy hiếp tao?” “Muốn giết tao à?” “Thử đến mà xem!” “Để xem những khẩu súng tự động này có bắn nát đầu mày được không!” Vương Hổ quay về biệt thự, nhìn đội chiến sĩ tuần tra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười trào phúng. Nửa đêm, đúng mười hai giờ, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện bên ngoài doanh trại. “Giỏi trốn đấy.” Hắn đứng ở đằng xa, khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên hắn có thể thoải mái dùng thân phận chuẩn tướng mà mình vừa giành được sáng nay để vào, nhưng vậy thì không ra tay được. Tề Đẳng Nhàn không tùy tiện xâm nhập vào doanh trại, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không ngăn nổi chừng ấy súng máy và súng trường. Ngay cả người sắt cũng sẽ bị bắn thủng lỗ chỗ thôi. Hơn nữa, hắn không định đối đầu với những người lính kia. Cách giết người hay nhất vẫn là âm thầm lẻn vào sát hại, chứ không phải như Triệu Tử Long, một mình xông pha giữa vòng vây quân thù. Mưa bắt đầu rơi xuống, tiếng sấm vang lên từ phía xa xa. Tề Đẳng Nhàn im lặng leo lên rào biệt thự. Tường rào rất cao, lại có cắm chông sắt, chỉ cần thoáng bất cẩn là sẽ bị cắt qua da thịt. Nhưng những động tác của hắn nhẹ nhàng tới mức không tưởng tượng được. Hai tay hắn mềm mại như chân mèo, đệm thịt đạp nhẹ lên chông sắt, cứ thế mà thoăn thoắt trèo lên. Một đội lính tuần đi ngang qua, Tề Đẳng Nhàn nhảy thẳng từ trên vách tường xuống. Tiếng mưa rơi trên đất và trên lá giấu đi âm thanh được tạo nên khi hắn đáp đất, hơn nữa hắn cũng đáp đất rất nhẹ, không thu hút sự chú ý của bất kì ai. Hắn im lặng náu mình trong bụi cỏ, trên người mặc bộ quần áo màu xanh đen. Thực ra không nên mặc những thứ được gọi là quần áo đi đêm vào buổi tối. Vì quần áo màu đen nên khi tới gần người ta sẽ phát hiện một bóng đen nhô ra, rất dễ bại lộ. Ngược lại, những màu xanh đen hoặc lam đậm gần sát với màu đen lại là màu khó nhận ra trong đêm tối. Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng bước chân, dù trời đang mưa nhưng các chiến sĩ tuần tra vẫn không lơ là, tố chất cực kì chuyên nghiệp.