Chương 884 “Tiếp theo đây cục An ninh quốc gia chúng tôi sẽ không tiếp tục nhúng tay vào sự việc này nữa, mọi chuyện do ngài toàn quyền xử trí.” “Nếu không còn gì thì tôi xin dẫn mọi người đi trước.” Những lời này của trưởng phòng Vương chẳng khác gì thả một quả bom nguyên tử thật lớn trong đầu hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ, đùng một tiếng, đến đại não họ cũng như sắp nổ tung. Dương Viễn Sơn bị Tề Đẳng Nhàn bắn ba phát, hai phát là do hắn nổ súng ngay trước mặt người của cục An ninh quốc gia, vậy mà hắn được bỏ qua dễ dàng như thế ư? Mặt mũi của trưởng phòng Vương gần như bị Tề Đẳng Nhàn quăng xuống đất mà giẫm đạp, thế mà chỉ vậy là xong xuôi rồi sao?! Này… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế!!! “Đi đi.” Tề Đẳng Nhàn cất sổ chứng nhận vào túi áo rồi lạnh nhạt nói. Được hắn cho phép, trưởng phòng Vương không nói hai lời, lập tức vung tay dẫn tất cả đi mất! Dương Viễn Sơn lập tức hét lên đầy kinh ngạc: “Này trưởng phòng Vương, ông cứ thế mà đi thôi à? Còn tôi thì phải làm sao đây?!” Trưởng phòng Vương quay đầu lại, đen mặt nói: “Dương thiếu gia à, chuyện này tôi không nhúng tay vào được đâu, cậu hãy tự nghĩ cách xử lý đi.” Dương Viễn Sơn tức đến nỗi gần như không thở nổi, ông là trưởng phòng của cục An ninh quốc gia đấy, hơn nữa ngày thường ông đạt được không ít lợi ích từ phía nhà họ Dương, giờ ông chỉ nói với tôi một câu là chuyện này ông không nhúng tay vào được?! “Không phải ông ta không muốn nhúng tay vào, mà ông ta thực sự không nhúng tay vào được.” Tề Đẳng Nhàn quay sang phía Dương Viễn Sơn, chậm rãi nói. Vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt Dương Viễn Sơn tái mét như tàu lá chuối, nghe thấy những lời mà Tề Đẳng Nhàn nói với mình thì lồ ng ngực anh ta càng thêm bức bối, suýt nữa ngất xỉu vì tức giận. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Rõ ràng Tề Đẳng Nhàn đã nổ súng, đánh người khác bị thương và nổ súng làm người khác bị thương là hai sự việc có tính chất hoàn toàn khác nhau! Trong lòng Dương Quan Quan cũng rất kinh ngạc, cô ta còn tưởng lần này Tề Đẳng Nhàn khó mà thoát được tội danh, ngờ đâu chỉ một cuốn sổ chứng nhận là đủ để trấn áp trưởng phòng Vương! Cô ta vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc cuốn sổ chứng nhận kia là gì mà người như trưởng phòng Vương lại phải sợ hãi đến mức vội vàng rút lui. “Ba phát súng này là lời cảnh cáo đầu tiên tao dành cho mày.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt nhìn Dương Viễn Sơn, cười lạnh nói. Dương Viễn Sơn đã buộc chặt các vết thương trên người anh ta bằng vải, ba phát súng đều không trúng chỗ hiểm, không đến mức có thể khiến anh ta chết ngay tại chỗ. Môi Dương Viễn Sơn run run, anh ta nói không nên lời. Một lúc lâu sau, anh ta mới giận dữ hét lên với vẻ rất không cam lòng: “Chẳng qua chúng ta đang ở thành phố Trung Hải thôi!” Tề Đẳng Nhàn nói: “A?!” Dương Viễn Sơn cắn răng thật chặt: “Nếu nơi này là Ma Đô!” “Nếu nơi này là Ma Đô thì mày có còn kiêu căng được như thế nữa không? Mày còn có vốn liếng để ngạo mạn nữa hay không?” “Nếu nơi này là Ma Đô, tao chỉ cần tốn nửa phút là có thể gi ết chết mày!” Nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn bật cười rồi hỏi lại: “Nếu nơi này là Ma Đô? Nếu nơi này là Ma Đô, tao vẫn sẽ đập cho mày một trận nhừ tử.”