Chương 885 Dương Phỉ Phỉ nói: “Anh cứ mạnh miệng đi, có gan thì hãy theo bọn tôi đến Ma Đô một chuyến xem thử liệu anh có chết được hay không?!” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ mỉm cười, hắn lắc đầu: “Mày có bệnh gì không đấy? Bây giờ tao theo bọn mày đến Ma Đô ư?” “Được rồi, Ma Đô phải không, rồi sẽ có ngày tao đến đó.” “Chừng nào đến tao sẽ báo cho bọn mày, để xem bọn mày có thể gi ết chết tao không!” Dương Viễn Sơn căm tức nói: “Mày chỉ kiêu ngạo được bây giờ thôi! Chỉ cần mày bước nửa bước vào lãnh thổ Ma Đô, tất nhiên tao sẽ cho mày chết không có chỗ chôn?” Tề Đẳng Nhàn xoay người liếc nhìn anh ta, nói: “Ba hoa khoác lác thì ai chẳng làm được?” “Với lại… Thái độ của mày là thái độ của một thằng bại trận đấy à?” “Mày vênh váo thêm một câu nữa cho tao nghe thử xem nào?” Vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn đã móc khẩu súng quân dụng P1911 ra khỏi thắt lưng, giơ tay dí thẳng vào gáy Dương Viễn Sơn. Hắn cười nhe răng trợn mắt, nụ cười hệt như những nhân vật được khắc họa trong truyện tranh Nhật Bản, trên mặt đầy sát khí âm u. Dương Viễn Sơn đã bị bắn ba phát, đương nhiên anh ta sẽ không dám đánh cược xem liệu Tề Đẳng Nhàn có nổ súng gi ết chết mình hay không. Trong mắt anh ta, Tề Đẳng Nhàn chính là một tên điên! Dương Phỉ Phỉ sợ tới nỗi giật nảy mình, vội vàng giơ hai tay lên che miệng. “Phải rồi, kẻ bại trận thì nên hành xử giống kẻ bại trận mới đúng.” “Lại đây, quỳ xuống, xin lỗi thư ký bé nhỏ của tao đi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêng súng chĩa vào người Dương Phỉ Phỉ. Gương mặt của Dương Phỉ Phỉ nhanh chóng đỏ lên, cô ta nghiến răng không nói gì, cũng không có ý định hành động. Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tháo mở chốt an toàn, một tiếng xoạch vang lên, Dương Phỉ Phỉ lập tức quỳ phịch xuống đất. “Xin lỗi đi, thái độ thành khẩn vào. Tao nghĩ chắc mày cũng không muốn lặp lại lời xin lỗi đến lần thứ hai đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nhìn cô ta, trầm giọng nói. Trong lòng Dương Quan Quan ấm ức vô cùng, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng là người chèn ép và bắt nạt Dương Quan Quan, thậm chí có nhiều lần cô ta suýt đẩy Dương Quan Quan vào chỗ chết! Thế mà bây giờ cô ta phải quỳ xuống trước mặt Dương Quan Quan, lại còn phải xin lỗi Dương Quan Quan bằng tư thái hết sức hèn mọn! Dĩ nhiên cô ta không muốn. Nhưng cái mạng của cô ta quan trọng hơn. Mạng của cô ta quý hơn mạng của Dương Quan Quan nhiều lắm, thế nên nhất định cô ta phải cố nén giận. “Dương Quan Quan, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tao.” Dương Phỉ Phỉ hít một hơi thật sâu rồi cố nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể. Tề Đẳng Nhàn quay lại hỏi Dương Quan Quan: “Cô có tha thứ cho ả ta không?” Dương Quan Quan lắc đầu, thậm chí còn hung hãn trợn mắt lườm Tề Đẳng Nhàn, hắn đang nói nhảm gì thế? Sao cô ta có thể tha cho những kẻ ở nhà họ Dương được?