“Luyện cái này ư? Luyện cái này thì được ít lợi gì?” Phong Nhược Tình mù mờ nói. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Diệp Viễn nhún vai một cái nói: “Ngươi thích luyện thì luyện. Nếu ngươi cứ tiếp tục luyện Âm Dương Phân Lưu Thuật như vậy, chi bằng nghĩ cách nâng cao hồn lực. Vượt giới luyện không phải là chuyện dễ dàng đâu?” “Cái này thì có gì là khó? Giờ ta sẽ vẽ cho ngươi xem!” Phong Nhược Tình không phục nói. Nói xong nàng ta đẩy Diệp Viễn ra, Cầm bút lên rồi vẽ. Nhưng vẽ mãi vẫn không được. ‘Ta không tin là không được/ Phong Nhược Tình vẽ lại một lần nữa, cố gắng tay phải vẽ thành hình vuông, nhưng kết quả tay trái lại vẽ thành hình vuông, tay phải cũng vẽ thành hình vuông. Vẽ mấy lần liên tục nhưng cũng không được, kết quả đều thất bại hoàn toàn. “Cái này sao lại khó vẽ đến thế? Không vẽ nữa?” Phong Nhược Tình tức quá ném cây bút sang một bên, dáng vẻ như một thiếu nữ xinh đẹp, chứ đâu giống với phong cách lạnh lùng của một giáo viên? “Bởi vì khó mới kêu ngươi vẽ, vẽ thật tốt vào, đợi đến khi ngươi vẽ được rồi thì coi như qua được cửa ải nhập môn của Âm Dương Phân Lưu Thuật rồi. Thôi! Bí quyết ta đã truyền cho ngươi rồi mấy ngày này không cần ta làm trợ thủ cho ngươi nữa nha? Ta đl trước đây!” “Đứng lại! Ngươi cho rằng nghĩ ra trò này cho ta vẽ là có thế lừa được ta sao? Nếu như hôm nay ngươi dám bước ra khỏi đảy, ta sẽ kẻu Viện trưởng đuối ngươi ra khỏi học viện, không tin ngươi cứ thử xem?” Phong Nhược Tình tức giận nói. Diệp viễn tự nhiẽn nghĩ ra cái trò này, bảo chỉ cần học được là có thế luyện thành Âm Dương Phản Lưu Thuât, rõ ràng là đang lấy trí tuệ của nàng ta ra làm trò cười. “Cỏ cô, cô đang cãi nhau với ai vậy?” Đúng lúc một cô nương mặc võ phục màu trắng đấy cửa bước vào. Người đến cũng là một tuyệt sắc giai nhân, cặp mât long lanh, mày uốn lượn, dáng đi thon thả, tóc ngang vai đeo một cây kiếm phía sau, cộng thêm bộ võ phục màu trắng, khí chất thoát tục. Nhìn tí mỉ thì lông mày của cỏ nương này và Phong Nhược Tình có nét giống nhau, hèn gì gọi nàng ta là cô cô. Chỉ là hai cô cháu này tuổi tác cách nhau không lớn, nhìn giống như tỷ muội vậy. Diệp Viễn chưa gặp qua cỏ nương này, nhưng rất nhanh đã có thể đoán được nàng ta là ai. Học viện Đan Võ giáo viẽn được yêu mến nhất là Phong Nhược Tình, còn nữ học viên được mến mộ nhất chính là Phong Chí Nhu. Con cháu nhà họ Phong người có nhan sắc tuyệt trần như vậy chỉ có thể là Phong Chỉ Nhu. Chỉ là lúc trước Diệp Viễn không đặt mối quan hệ của hai người họ lại với nhau, nẽn mới không biết hai người họ lại là mối quan hệ cô cháu. Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn xong quay ra nhìn Phong Nhược Tình với bộ dạng quần áo trên người không được ngay ngắn, không kiềm nỗi ngớ người ra một cái, tức khắc quát lên: “Ngươi dám mạo phạm cô cô của ta, ta phải dạy cho người một bài học.” Dứt lời, không đế cho Diệp Viễn có cơ hội giải thích, nhanh như cắt cây kiếm đưa tới trước ngực của Diệp Viễn. Diệp Viễn chẳng ngờ người con gái này lại không nói lí lẽ như vậy, không phân biệt trái phải đã ra tay đả thương người khác. Có muốn tránh đi nữa cũng không được, Phong Chỉ Nhu đứng thứ ba trong Vũ Bảng, Diệp Viễn vốn dĩ không phải là đối thủ của nàng. Bị kiếm của Phong Chỉ Nhu khóa chặt, Diệp Viễn không thế nào cử quậy được, ngay cả Dịch chuyển cũng chậm mất vài phần. Đây là nhát chí mạng. Sự việc này xảy ra quá đột ngột, Phong Nhược Tình đứng bên kia cũng không kịp phản ứng lại, muốn cứu cũng không kịp. “Á” Phong Nhược Tinh thét lên một tiếng, sợ đến nổi nhắm cả mắt. Trong lúc nguy cấp, Diệp Viễn cũng không suy nghĩ được nhiều vội vàng sử dụng Tuyệt Dương Chỉ. “Éng” một cái, âm thanh của cây kiếm như cắt vào da vậy. Trong lúc xuất chỉ Diệp Viền đồng thời cũng vận dụng dịch chuyển đến mức tối đa, trong gang tấc né được nhát kiếm đó. Cho dù là vậy, hắn vẫn bị thương, bị lưỡi kiếm rạch một đường ở tay trái. “Dừng tay!” Hành động của Phong Chỉ Nhu khiến cho Phong Nhược Tình hốt hoảng, liền lẽn tiếng ngăn cản.