Tuyệt Thế Dược Thần

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa nãy nàng ta có lòng muốn ngăn cản, nhưng lại chậm mất. “Kì thực con đến đây là để tạm biệt cô cô, con phải về Hoàng thành để tham gia buổi khảo hạch của Đan sư vào năm ngày sau. Đợi con thông qua rồi, sẽ giống cô cô vậy là Đan sư rồi!” Phong Chỉ Nhu tự hào nói. “Với khả năng của con, còn muốn làm Đan sư ư! Thông qua đi rồi nói!” Phong Nhược Tình không do dự nói. Cấp độ của Đan dược sư và Vũ đạo hoàn toàn không giống nhau, muốn làm Đan dược sư, đỉều đầu tiẽn chính là đạt mức Linh Dịch cảnh, nhưng điều này không có nghĩa là đạt mức Linh Dịch cảnh là có thế trở thành Đan dược sư. Phong Chỉ Nhu sớm đã đạt mức Linh Dịch cảnh rồi, nhưng vẫn chưa thông qua khảo hạch của Đan sư, hơn nữa còn nằm trong top ba của võ bảng, từ đó có thể thấy được Đan dược sư là cực kỳ hiếm địa vị cũng rất tỏn kính. Phong Chỉ Nhu bĩu môi nói: “Có cô cô nào giống cô cô không? Lại đi trù ẻo cháu của mình không thông qua khảo hạch.” Phong Nhược Tình chẳng màng, trầm ngâm nói: “Lại là khảo hạch tập thể à? Không biết Diệp Viễn có thể làm đến mức độ nào? Với khả năng của hắn, Đan đồ cao cấp chắc không có vấn đề gì? Chỉ Nhu, ngày mai ta sẽ cùng con đến chào hỏi hắn, ta muốn con và hắn cùng nhau thăm gia khảo hạch.” “Hi hỉ, cô cô còn nói không có gì với hân, mở miệng toàn là Diệp Viễn/1 Phong Chỉ Nhu chế giễu nói. “Con bé này, có phải muốn bị đánh đòn không?11 Phong Nhược Tình ngại ngùng vô cùng, hai cô cháu quấn quýt lấy nhau. Náo loạn một trận, Phong Chỉ Nhu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Diệp Viễn, đột nhiên thấy tên gọi này rất quen thuộc. Đúng rồi, có phải là tên đấu sinh tử chiến với người ta, Diệp Viền không?” “Giờ con mới nhận ra sao? ở Học viện Đan Võ hắn chính là nhân vật nổi tiếng nhất gần đây đấy. Cái này chác con không biết phải không? Ngay trong buổi sáng ngày hôm nay, hắn một mạch vượt ba ải, chỉ với Nguyên Khí tầng bốn mà hạ gục học viên Địa cấp, Chỉ Nhu, tương lai hắn sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm của con đấy!” Phong Nhược Tình trịnh trọng nói. Phong Chỉ Nhu há mồm kinh ngạc nóỉ: “Hắn lợi lại đến vậy sao? Xem ra Học viện Đan Võ ở Tân quốc đã yên ắng quá lâu rồi, lần này cuối cùng cũng có chút gì đó ồn ào.” Sau khi Phong Chỉ Nhu rời khỏi, Phong Nhược Tinh ngoan ngoãn cầm bút lên, bắt đầu tập vẽ hình vuông và hình tròn trẽn giấy. Vài ngày sau, Phong Nhược Tình hai cô cháu dẳt tay nhau đến chỗ của Diệp Viễn, nhưng ở bên ngoài bị Lục Nhi từ chối khéo. “Xin lỗi hai vị, thiếu gia chúng ta đang dưỡng thương, giờ không muốn gặp ai cả.” Lục Nhi nhẹ nhàng nói. Phong Chỉ Nhu lập tức nóng giận: “Này! Hắn chẳng qua chỉ là bị thương chút thôi, ta và cô cô đẽn xin lỗi, hắn còn muốn gì nữa?” Lục Nhi thì lanh lợi đáng yẽu, nhưng đụng đến Thỉếu gia, nàng ta không chút e ngại. Hôm qua Thiếu gia bị thương trở về, nàng đã đâu lòng rất nhiều vậy mà giờ Phong Chỉ Nhu không những không có chút thành ý xin lỗi mà còn diều võ dương oai, nên nàng cũng chắng cần phải khách sáo làm gì. “Vết thương nhẹ ư? Ta thật sự không hiểu, rõ ràng là ngươi đả thương người khác nay còn đến tận nhà người ta kiêu ngạo tự mãn, cách hành xử như vậy là do ai dạy ngươi vậy? Cách xin lỗi này của ngươi quý glá quá, ngươi đế lại mà dùng đi thiếu gia chúng ta không dám nhận đâu, ta chí cầu xin ngươi rời thiếu gia chúng ta xa một chút. Không tiền!” Luc Nhi ra lênh đuổi khách. Phong Chỉ Nhu định phản bác lại, liền bị Phong Nhược Tình bịt miệng lại. Con a đầu này, thành sự thì ít bại sự thì nhiều! “Lục cô nương, là chúng ta không đúng, ngươi đừng giận nha. Thực ra bụng dạ của con nha đầu này không xấu, chỉ là tính khí ngay thắng, hành xử lỗ mãng.” Đúng vào lúc này, giọng của Diệp Viễn từ trong phòng vang ra: “Lục Nhỉ, bảo họ ta không có nhà!” Ba người họ ở bên ngoài yên lặng. Thái độ của Diệp Viễn làm cho Phong Chỉ Nhu nối cáu, định xõng vào chặt tên Diệp Viễn này thành tám khúc, nhưng bị Phong Nhược Tinh ngăn lại. “Nếu con còn càn quấy nữa, thì đợi mà bị cấm túc đi!” Phong Nhược Tình lạnh lùng nói, đó cũng là do bị đứa cháu gái này chọc tức. Đợi Phong Chỉ Nhu nguôi ngoai, Phong Nhược Tình mới hướng vào trong phòng nói: “Diệp Viền, hôm qua là do Chỉ Nhu không phải, ta thay nó xin lỗi ngươi. Còn ta nữa, cũng xin lỗi ngươi vì thái độ ngày hôm qua, sau này ta sẽ không ép ngươi làm trợ thủ của ta nữa, được chưa?” “Chít chít.” Luyện Âm Dương Phân Lưu Thuật lâu như vậy, hiện giờ bất luận là nguyên lực hay hồn lực cũng đã cạn kiệt, làm sao còn đủ sức đế ngăn cản nhát kiếm này của Phong Chỉ Nhu? Tận mắt chứng kiến kiếm của Phong Chỉ Nhu chỉ thẳng vào ngực của Diệp Viễn, Phong Nhược Tình sợ đến nổi tim nhảy lên tới cả họng, không ngờ Diệp Viễn lại có thế né được nhát kiếm đó y như là kỳ tích xuất hiện vậy. Phong Chí Nhu cũng không ngờ rằng Diệp Viễn có thế né được nhát kiếm đó, mới nhìn thoáng qua nàng đã biết thực lực của Diệp Viễn chỉ ở mức Nguyên Khí tầng bốn, một tẽn Nguyên Khí tầng bốn lại có thế né được nhát kiếm này của nàng sao? Tuy là nhát kiếm này Phong Chỉ Nhu chưa dốc toàn lực, chỉ mới dùng ba thành công lực thôi, nhưng đây không phải cái mà một người ở mức Nguyên Khí tầng bốn có thế né được. Đặc biệt là với nhất chỉ vừa rồi của Diệp Viễn, lại khiến cho cổ tay của nàng tẽ đến như vậy! Chuyện này làm sao có thể? “Chỉ Nhu, con đang càn quấy gì vậy?” Phong Nhược Tình tức giận nój. “Lúc này Phong Chỉ Nhu mới nhận thấy hình như mình gây họa rồi, dí dòm hỏi: “Con thấy hai người cô nam quả nữ ở trong một phòng, lại thấy cỏ cô đang nổi nóng y phục thì không chỉnh tề, nên mới nghĩ…” Phong Nhược Tình mặt đỏ cả lên “xí” một tiếng: “Con còn nói tầm bậy nữa, coi ta có xé miệng con ra không! Vừa nãy bọn ta đang luyện đan, Diệp Viễn là do ta mời đến để làm trợ thủ, cái tính càn quấy này của con chừng nào mới có thế sửa được đây? Tiếp tục như vậy sớm muộn cũng gảy ra họa.” Phong Chỉ Nhu uất ức nói: “Cô cô, con nhận sai chẳng phải là được sao? Lần sau con không dám nữa.” “Còn không mau đi xin lỗi Diệp Viễn đi?” Phong Nhược Tình tức giận nói. Phong Chỉ Nhu còn chưa xin lỗi, Diệp Viền đã quát lẽn. Hôm nay thật sự hắn đã phải chịu đựng quá nhiều rồi! BỊ Phong Nhược Tình đè lên đầu lẽn cố, ép đến làm trợ thủ gì đó, kết quả lại bị chính người của Phong Nhược Tinh hà hiếp đến nỗi không biết phải làm sao. Bản thân muốn chỉ cho Phong Nhược Tinh bí quyết của một tâm hai dụng, kết quả nàng ta không cảm kích thì thõỉ, lại không vì đó và tha mạng. Nay lại chui đâu ra một Phong Chỉ Nhu không nói lí lẽ, suýt chút nữa một kiếm lấy mạng của hần. Mạng của Diệp Viễn khó khăn lắm mới nhặt lại được, nếu như chết thẽm một lần nữa thì không may mắn được như vậy đảu. “Xin lỗi cái gì? Ta thật sự đã chịu đựng đủ hai cô cháu các người rồi, một người đòi đánh, một người không nói lí lẽ, ta tốt bụng muốn giúp đỡ, kết quả suýt chút nữa mất mạng, ta đã chọc ai rồi? Tiểu gia ta không muốn tiếp tục chịu đựng như vậy nữa, Phong Nhược Tình, có giỏi thì ngươi cứ đuổi ta đi, nơi đây không giữ ta tự khắc sẽ có chỗ khác giữ, tạm biệt!” Nói xong, Diệp Viễn nhanh chóng bước đi. Phong Chí Nhu vốn dĩ định xin lồi, nhưng lại bị Diệp Viễn la mắng một trận, nổi giận nói: “Hắn là ai vậy? Tính khí lớn đến vậy! Vừa nãy là do con chưa hiếu rõ ngọn ngành, nhưng hắn cũng chỉ bị thương chút thôi mà?” Phong Nhược Tình lần này không hề ngăn cản Diệp Viễn, nhưng lại nghe thấy Phong Chỉ Nhu oán trách, không kiềm nối tức giận nói: “Con còn nói nữa hả? Nhát kiếm lúc nãy của con thiếu chút nữa lấy mạng của hắn rồi, vậy mà còn lí lẽ, Hoàng huynh đúng là đã chiều chuộng con quá rồi, lần này quay về nhất định ta sẽ đem chuyện xấu của con nói hết cho Hoàng huynh nghe, đế huynh ấy cấm túc con.” Phong Chí Nhu vừa mới nghe cấm túc, liền giữ chặt lấy Phong Nhược Tình xin lượng thứ nói: “Cô cô, con sai rồi, con thật sự đã biết lỗi rồi, cô cô đừng bao giờ kể cho phụ Hoàng nghe nha! Con không muốn ngày nào cũng ở Hoàng Cung đâu.” “Hừm! muốn không bị cấm túc cũng được, nhưng con phải đi xin lỗi Diệp Viễn, nhớ rõ, là đi xin lỗi! Nếu như Diệp Viễn không chấp nhận lời xin lỗi, thì còn hãy đợi mà bị cấm túc đi, ta sẽ đem chuyện của con từng chuyện một kể cho Hoàng huynh nghe.” “Được rồi, được rồi, con đi ngay! Con nhất định sẽ xin lỗi hắn thật đàng hoàng, mong hẳn người lớn không chấp nhất trẻ con, như vậy được rồi chứ?” Phong Chỉ Nhu không còn cách nào khác, đành phải đồng ý. “Vậy còn được! Đúng rồi, sao đột nhiên con lại đến tìm ta?” Đứa cháu này của ta trước giờ luôn trốn ở học viện, hôm nay đến tìm ta nhất định là có chuyện gì rồi. “Ai ya, cô cô không nói con cũng quên mất, cũng tại cô cô ngắt lời!” Phong Chỉ Nhu với dáng vẻ như chợt hiếu ra điều gì vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio