Cửa mở, Diệp Viễn liền nhảy ra. “Cái này là do ngươi nój đó nha! Nói lời phải giữ lấy lơi! Ngươi không được nuốt lời đấy nha!” Lúc này vẻ mặt của Diệp Viễn rất hào hứng, không có vẻ gì là bị thương. “Diệp Viễn, ngươi!” Phong Chỉ Nhu nhìn thấy Diệp Viễn hận một nổi rút kiếm đâm hắn lần nữa, nhưng bi Phong Nhược Tình ngăn lại. “Ngươi gì mà ngươi? Đừng cho rằng ngươi là cái gì mà võ bảng cao thủ, đợi ta đột phá Linh Dịch cảnh một tay thôi cũng đủ lấy mạng ngươi rồi!” Diệp Viền rất không ưa người con gái này. Trước giờ Phong Chỉ Nhu cao ngạo tự mãn, chẳng hề quan tảm đến ai. Ai ngờ được chỉ mới gặp hôm qua thôi lại như một tên điên vậy. Diệp Viễn lại từ Quỷ Mõn Quan trở về lần nữa, có cảm tình với nàng ta mới lạ. “Cô cô, thả con ra, con phải giết hắn, xem hắn lấy gì để đột phá Lỉnh Dịch Cảnh.” Phong Chỉ Nhu ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thế thoát ra được. “Đủ rồi, con dừng lại ngay cho ta, có giỏi con cứ cựa quậy nữa cho ta xem!” Phong Nhược Tinh lần này thật sự buông Phong Chỉ Nhu ra, lần này lời nói của nàng ta khiến Phong Chỉ Nhu không còn dám cựa quậy nữa. “Diệp Viễn, muốn ta không ép ngươi cho ta trợ thủ cũng được, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện! Nếu như ngươi cỏ thể làm được, ta sẽ bỏ qua ngươi.” Phong Nhược Tình nhàn nhạt nói. Nghe lời này một cái, Diệp Viễn theo bản năng cảnh giác. Người phụ nữ này nhìn thì có vẻ ôn tồn hiếu lẽ, kì thực bên trong giống hệt Phong Chỉ Nhu không nói lí lẽ. Lúc trước nàng ta đã răng bẫy một lần, giờ ai mà dám chắc không phải là một cái bẳy khác. “Ngươi nói trước là chuyện gì đã! Đừng có ép ta, cùng lắm ta sẽ quay về Hoàng Thành tiếp tục làm một công tử ăn chơi lẻu lỏng.” Diệp Viễn lưu manh nói. Nhưng Phong Nhược Tình hình như cũng chẳng để tâm, ngược lại mỉm cười nói: “Bốn ngày sau, học viện sẽ tố chức cho học viên đến Hoàng thành tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư, ta hy vọng ngươi và Chỉ Nhu cùng nhau tham gia.” “Khảo hạch Luyện Dược Sư?” Diệp Viễn đơ ra, không ngờ Phong Nhược Tình lại đưa ra lời mời như vậy. Tham gia khảo hạch thì không có vấn đề gì, nhưng công hội Luyện Dược Sư dược sư đối với hắn mà nói có chút mân thuẫn. Mối quan hệ giữ Công hội Luyện Dược Sư và cha con hắn kiếp trước không được tốt, bị tất cả những Luyện Dược Sư khác bài trừ coi như dị biệt. “Không sai, ta muốn ngươi đi tham gia đan đồ khảo hạch của Công hội Luyện Dược Sư, chẳng những thế còn phải dốc hết toàn lực, đừng nói với ta là ngay cả đan đồ ngươi cũng không qua nối nha!” Phong Nhược Tình hiểu rằng, khả năng của Diệp Viễn hiện tại cao hơn đan đồ rất nhiều, chẳng qua thực lực hạn chế, nên mới không thế bào chế thành Đan dược cao cấp. Nhưng với thực lực về Đan dược của Diệp Viễn, thông qua đan đồ khảo hạch dễ như đi chơi vậy! Diệp Viễn không trả lời Phong Nhược Tình ngay, mà đỉ qua đi lại trầm ngâm suy tư, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được, ta tham gia.” “Viện trưởng, thiên chất mà Diệp Viễn biếu hiện ra thật sự kinh người, ta cảm thấy học viện cần phải tăng cường bồi dưỡng, nửa năm sau phải tiến hành Thập quốc tỷ võ, chúng ta đã thua nhiều năm rồi, lần này nếu như lại nằm trong top ba cuối bảng, thì cái mặt già này của chúng ta không biết phải chui vào đâu.” Lầu Các ở một nơi sâu của Học viện Đan Võ, Hô Duyên Dũng đứng trước mặt của một vị Trung niên. Người này, chính là Viện trướng của Học viện Đan Võ Giang Vân Hạc, một người rất có ảnh hưởng đối với nước Tân. Địa vị của ông ta ở nước Tần, thậm chí khỏng dưới Hoàng Đế Bệ Hạ. Nhưng mà Giang Vân Hạc lại là người rất khiêm tốn, rất ít lộ mặt. Mọi việc ở Vũ Đan học viẽn ỏng ta hầu hư đều để cho mấy vị Phó viện trưởng xử lý, bản thân lại đi làm Trưởng quầy. Học viên của Học viện Đan Võ theo học ở đây nhiều năm, chưa chác đã gặp ông ta dù chỉ một lần. Cho dù là một số giáo viên ở đây, Giang Vân Hạc đối với họ vẫn là một nhân vật hết sức thần bí. Hiến nhiên Hô Duyên Dũng ở trong học viện là một trong số ít nhất người có thể thấy mặt của Giang Vản Hạc. Lần này, Hô Duyên Dũng đến gặp Giang Vân Hạc chính là đế bàn về chuyện của Diệp Viễn. Ông ta đem hết những chuyện kinh người của Diệp Viên kể hết cho Giang Vân Hạc nghe, nhưng Giang Vân Hạc chỉ lặng lặng ngồi nghe xong và không có biếu hiện gì cả.