Diệp Viễn dắt Lục Nhi bước vào trong Dược Hương Các, phát hiện đúng là ít người thật, không bằng một nửa so với lúc thường, chuyện gì xảy ra vậy? “Diệp thiếu gia, sao người lại về rồi?” Hôm nay Trường quầy trông có vẻ cũng thảnh thơi, Diệp Viễn vừa bước vào đã phát hiện, liền chạy qua hỏi. “Phùng Trưởng quầy, Dược Hương Các hôm nay sao lại vắng người đến thế? Xảy ra chuyện gì hả?” Trưởng quầy họ Phùng trong nhà sếp thứ ba, nên gọi Phùng Tam. ông ta là người cũ ở Dược Hương Các, đối với Dược Hương Các rất mực trung thành, ngay cả Diệp Hàng cũng phải kính nể vài phần. Phùng Tam nghe Diệp viễn hỏi, tự nhiên thở dài một cái: “Hây… còn không phải do Túy Tinh Lâu sao? Cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra một loại phương thuốc gọi là Tụ Nguyên Đan, Dược hiệu của nó mạnh hơn gấp năm lần so với dược hiệu của Thượng phẩm Nguyên Khí Đan. Mấy ngày nay bọn họ đưa ra loại phương thuốc mới, thu hút hết mọi người qua đó, việc buôn bán của chúng ta cũng vì thế mà đi xuống không phanh. “Hây” có loại đan dược này rồi, Túy Tinh Lâu sẽ trở nên không có đối thủ, Các chủ cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay buồn rầu ủ rủ.” “Quả nhiên lại là Túy Tinh Lầu! Tụ Nguyên Đan…” Diệp Viễn có chút suy tư. “Đúng rồi, giá của Tụ Nguyên Đan và Thượng phẩm Nguyên Khí Đan gần bằng nhau, Dược hiệu lại mạnh hơn gấp năm lần, chỉ cần là người luyện võ ai lại có thể chịu nối sự mê hoặc này chứ? Hây, ngày tháng sau này của Dược Hương Các chúng ta e là không dễ dàng rồi.” Phùng Tam than ngắn thở dài, nếp nhăn đầy mặt, hiện rõ là mấy ngày này quá lo lắng rồi. Chiêu này của Túy Tinh Lầu quá bất ngờ, trước sau không hề có dấu hiệu gì, khiến cho Dược Hương Các trở tay không kịp, đến nổi giờ bị ép vào thế hoàn toàn bị động. “Phùng Trưởng quầy không cần phải quá lo lắng, chẳng qua chỉ là một viên Tụ Nguyên Đan thôi, chẳng làm nên chuyện gì to tát đâu”. Diệp Viễn an ủi nói. Phùng Tam nhìn Diệp Viễn một cái, thở dài nói: “Có thể do thiếu gia không hiếu Dược Hiệu gấp năm lần có ý nghĩa gì? Đó là thứ có thể thay đối cục diện thị thường đan dược của nước Tân đấy! Có cái này, sau này Túy Tinh Lầu có thế bá chủ một phương rồi!” Diệp Viền biết rõ giải thích cũng không có tác dụng, cười nói: “Phùng trưởng quầy, phụ thân của con có ờ tiệm không? Con muốn kiếm ông ấy.” “Có, mấy ngày này Các chủ đều ở trong Các bế quan luyện đan.” Đôi tay của Diệp Hàng như huyền ảnh điều khiển Dược Đỉnh, thuốc trong Dược Đỉnh sắp trở thành đan, tỏa ra ánh sáng lờ mờ. “Ngưng!” Diệp Hàng một tiếng ngưng, ánh sáng lờ mờ của thuốc tiêu tan hết, ngưng tụ thành một viên đan dược màu lục bích. “Haiz, ta quá không biết tự lượng sức rồi, nếu đan dược mới mà dễ dàng luyện ra như vậy, thì đâu đến lượt Diệp Hàng ta ra tay?” Diệp Hàng lắc đầu, đem viên đan dược vừa mới luyện thành vứt đi. Lúc này tỉnh thần của Diệp Hàng uể oải, rõ là đã hao phí rất nhiều sức lực. Mấy ngày nay ông ta không ăn không ngủ nghiên cứu đan dược mới, muốn cứu vãn lại tình thế nguy cấp của Dược Hương Các, nhưng mọi nổ lực đều đổ xuống sông xuống biển. Nguyên Khí Đan tuy không phải là đan dược cao cấp gì, nhưng trải qua mấy trăm năm nghiên cứu nay đã trở nên quen thuộc vô cùng. Muốn bào chế ra loại đan dược để thay thế cho Nguyên Khí Đan, nhưng dược hiệu tốt hơn thì đâu phải chuyện dễ dàng gì? “Không ngờ Diệp Hàng nổ lực bao nhiêu năm vẫn không thế thoát khỏi kết cục thất bại, thật là thất bại quá đi!” Diệp Hàng lại thở dài. Không biết tại sao lúc này, trong đầu cúa Diệp Hàng lại hiện lên hình ảnh của Diệp Viền, trong con mẳt lờ mờ dần dần thấy có chút ánh sáng. ‘Thất bại thì thất bại, ít nhất con trai của ta đã có vị sư phụ thần bí đó, tương lai sau này thành tựu chắc chắn sẽ vượt hơn cả ta.” Biểu hiện của Diệp Viễn mấy ngày nay ở Học viện Đan Võ ông ta tất nhiên hiếu rõ, trong lòng tự nhiên rất hài lòng. Nhưng mà ông ta không biết rằng, Diệp Viễn đã thăng cấp thành Nguyên Khí tầng bốn, hơn nữa còn thông qua khảo hạch cảnh giới Huyền giai, trở thành học viên Địa cấp.