Tuyệt Thế Dược Thần

chương 136

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chẳng lẽ hắn cố tình để cho mình xem?” Phong Nhược Tình rất nhanh loại bỏ suy nghĩ này. Âm Dương Phân Lưu Thuật phức tạp vô cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy, đan dược nhất định sẽ bị phế bỏ, chỉ sợ Diệp Viền có là trình độ của đan vương cũng không thể vãn hồi. Thấy Tôn Kiến Minh hỏi mình, Phong Nhược Tình khổ tâm lắc đầu: “Ta cũng không biết.” “Hừm? Cặp ấn quyết thứ nhất hoàn thành rồi, nhưng tốc độ này cũng quá chậm đi? Cứ theo tốc độ này, đan dược căn bản không thể ngưng hình, cuối cùng khẳng định là phế đan.” Vương Kim Phúc nói. Diệp Viễn bắt đầu sử xuất cặp ấn quyết thứ hai, hai phần dược phôi thoát ra từ bên trong dược đỉnh, không ngừng nhấp nhô lên xuống, giống như một đôi cá hưng phấn. “Này? Lão Vương, ngươi có cảm thấy tốc độ Diệp Viền bấm tay niệm chú trở nên nhanh hơn không?” Đôi ấn quyết thứ hai được một nửa, Tôn Kiến Minh bỗng nhiên nói. “Phải không? Này ta thật không có chú ý, vẫn chậm như vậy! Có điều lão Tôn ngươi có phát hiện hay không, tuy rằng động tác Diệp Viễn rất chậm, nhưng dược phôi không có một chút rời rạc?” Vương Kim Phúc dường như cũng phát hiện ra điểm bất thường. Kỳ thật luyện dược sư ớ thời điểm luyện đan, bình thường tốc độ bấm tay niệm chú rất nhanh để duy trì hình dạng của dược phôi. Giống như qua cầu độc mộc vậy, ngươi nếu một mạch tiến lên, sẽ có thể nắm giữ tốt thăng bằng, không đến mức ngã xuống, còn nếu đi chậm rãi, ngược lại dễ mất đi trọng tâm mà rơi xuống. Tuy nhiên cách luyện chế của Diệp Viễn lại hoàn toàn ngược lại, hán rõ ràng thả chậm tốc độ, vậy mà mỗi một bước đều vô cùng ốn định, căn bản không tồn tại trạng thái không vững chắc. Tôn Kiến Minh vừa thấy, không khỏi kinh ngạc nói: “Đúng là như vậy! Chẳng lẽ m Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới cực cao, cho nên cố ý thả chậm tốc độ, làm cho các loại dược liệu bên trong dược phôi được dung hòa tốt hơn? Nhưng… Điều này có khả năng không?” Tại thời điểm hai người này thảo luận, Diệp Viền đã tiến hành cặp ấn quyết thứ ba rồi. “Không đúng, hình như lại nhanh hơn rồi!” Tôn Kiến Minh hô. “ừm, ngươi hiện tại nói như vậy, hình như thật sự so với ban đầu nhanh hơn một chút, hắn đang tăng nhanh tốc độ!” Vương Kim Phúc cũng phát hiện biến hóa ở tốc độ tay của Diệp Viễn. “Lẽ nào…. Hắn tính toán cứ tăng tốc như vậy sao?” Tôn Kiến Minh cùng Vương Kim Phúc nhìn nhau, đều thấy được rung động trong mắt đối phương. Kế tiếp là đôi ấn quyết thứ tư. Thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… Tốc độ bấm tay niệm chú của Diệp Viền càng ngày càng nhanh, càng ngày càng khó nắm bắt. Vừa mới bắt đầu, ánh mắt của mọi người còn có thể theo kịp tốc độ của Diệp Viền, nhưng càng về sau, mọi người chỉ nhìn thấy một đoàn ảo ảnh. Luyện chế của Diệp Viền, làm cho người khác cảm thấy như đang dùng đầu ngón tay khiêu vũ, như mộng như ảo. Tôn Kiến Minh cùng Vương Kim Phúc đã không muốn tiếp tục thảo luận ấn quyết của Diệp Viền nữa, bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong quá trình luyện chế của Diệp Viễn không cách nào kiềm chế được. Giờ khắc này, tâm tình của bọn họ gần như theo hai tay của Diệp Viền mà rung động, sau đó trờ nên kích động, CUỐI cùng lại có cảm giác như nhiệt huyết sôi trào. Ở đây, cảnh giới của Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc cao nhất, ngay cả hai người bọn họ cũng đều trầm mê trong đó không thể tự kiềm chế, lại càng không nói đến những người khác. Ngay cả đối thủ một mất một còn của Diệp Viển – Vạn Uyên, lúc này cũng đã lạc mất chính mình. Hai người Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc xem đến say mê, tựa hồ bị đưa tiến nhập vào cảnh giới nào đó, là cảnh giới mà cả đời bọn họ cũng chưa từng nghe nói. “Âm dương! Hợp!” Tại thời khắc cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, Diệp Viền quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên tạo thành hình chữ thập. Chỉ thấy hai nửa đan dược đã muốn cô đọng thành hình chợt hướng chính giữa tụ lại, một đạo quang mang màu trắng từ trong dược đỉnh bắn ra, khiến mắt tất cả mọi người đều phát đau. Tôn Kiến Minh cùng Vương Kim Phúc đột ngột thanh tỉnh, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, đều đọc được một loại cảm xúc không tên từ trong mắt đối phương Cả đại sảnh im lặng, nhóm đệ tử vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong mộng. Đúng lúc này, cánh cửa phòng luyện đan của Diệp Viền mở ra, Diệp Viền chậm rãi bước ra ngoài. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu đọng lại trên thái dương của hắn, hiển nhiên luyện chế đan dược cấp hai đối với hắn mà nói vẫn có chút miễn cưỡng. “Đan dược đã luyện xong, mệt chết ta rồi, ta đi về ngủ trước, qua hay không qua đều báo cho ta một tiếng!” Nói xong, Diệp Viễn bước từng bước dài mà đi, bỏ lại mọi người đang trợn mắt há mồm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio