“Hắn… Hắn cứ như vậy mà đi sao?” Vương Kim Phúc nhất thời quên ngăn cản Diệp Viền, đợi phục hồi tinh thần thì đã không thấy Diệp Viên đâu rồi. Tôn Kiến Minh hít một hơi thật sâu, thờ dài nói: “Không đi còn có thể thế nào nữa? Nguyên lực của hắn đã hao hết, lại không kịp thời điều dưỡng, có thể sẽ để lại mầm họa. Mặc dù Nguyên Khí tầng bốn của hắn có thể luyện chế ra được đan dược cấp hai, nhưng chung quy cũng là hết sức miễn cưỡng. Nhân vật như vậy, nếu như bởi vì một lần luyện đan mà lưu lại mầm họa, vậy thì thật là quá đáng tiếc.” “Ôi, miền cưỡng thì làm sao. Hắn đã có đủ thực lực luyện chế đan dược cấp hai, cái thiếu sót chẳng qua là nguyên lực tích lũy thôi.” Trong giọng nói của Vương Kim Phúc vần mang theo nỗi khiếp sợ. Tôn Kiến Minh gật đầu một cái, tỏ vẻ rất tán thành. Song hắn bổng nhiên trở nên kích động, run rẩy nói: “Kì tích thật! Luyện chế hồi nãy của Diệp Viễn quả thực là thần tích!” “Không sai, đích xác là thần tích! Chẳng lẽ, Ảm Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viền, đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó?” Vương Kim Phúc thở dài nói. Tôn Kiến Minh đồng ý nói: “Tuyệt đối là cảnh giới trong truyền thuyết! Một tên Nguyên Khí tầng bốn luyện chế đan dược, ngay cả tâm tình của hai người chúng ta cũng đều bị ảnh hưởng, không thế nào không phải là cảnh giới trong truyền thuyết!” Các loại thủ pháp luyện chế của luyện dược thuật, kỳ thật bản chất của nó cùng võ kỹ đều có chỗ tương thông, chẳng qua là thủ pháp luyện chế không có sẵn tính công kích mà thôi. nhau, tương tự cũng chia làm năm cái cảnh giới: Nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn và cảnh giới truyền thuyết! Phân chia cảnh giới đại khái khá giống với võ kỹ, chỉ là danh xưng của cảnh giới thứ năm có chút không giống. Một cái là phá huyễn, một cái là truyền thuyết. Tên gọi không giống, cũng cho thấy võ kỹ và luyện dược thuật có cực hạn theo đuối không giống. Cái mà võ kỹ theo đuổi là lực phá hoại cực hạn, yêu cầu chính là phá vỡ những ràng buộc, vượt qua cực hạn, cho nên có tên gọi là phá huyễn. Mà luyện dược thuật lại theo đuổi một loại khả nâng gọi là sức sáng tạo vô hạn, một viên đan dược nhỏ nhỏ ấn chứa vô hạn khả năng. Mà thủ pháp luyện đan theo đuổi chính là muôn hình vạn trạng, cho nên mệnh danh là truyền thuyết. Luyện dược thuật một khi tấn nhập vào truyền thuyết chi cảnh, đan dược luyện chế ra sẽ sinh ra khả năng vô hạn, thường thường sẽ làm cho dược hiệu lên tăng gấp mấy lần. Luyện dược thuật của cảnh giới truyền thuyết, thậm chí có thể làm cho đan dược có thêm thuộc tính, từ đó đạt được hiệu quả không tưởng được. Vương Kim Phúc dường như nghĩ tới điều gì, bổng nhiên hô lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau thỉnh đan dược mà Diệp Viền luyện chế ra!” Vương Kim Phúc lúc nói chuyện, không tự chủ được nên dùng chữ thỉnh. Đan sư ở bên cạnh lúc này mới bổng nhiên tỉnh ngộ, liền vội vàng đi qua lấy đan dược. Sắc mặt Vạn Uyên vô cùng khó coi, cảm giác chấn động trong lòng và sự nhục nhã vô cùng mãnh liệt. Hắn biết quan hệ của hắn và Vương Kim Phúc vừa mới được thân thiết hơn, bây giờ bị hẩng mất, Vương Kim Phúc không thể nào nhận hắn làm đệ tử nữa rồi. Nếu Diệp Viền không biết luyện đan thì còn tốt, mượn việc Vương Kim Phúc bị giều cợt, hắn có thể ở một bên dùng sức tát nước bấn. Nhưng bây giờ mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Viền đã được công khai, Vương Kim Phúc chỉ cần hồi ức lại một chút về Diệp Viễn, sợ là cũng sẽ không có ấn tượng tốt gì đối với Vạn Uyên. Càng làm cho Vạn Uyên xấu hố hơn là, mới vừa nãy hắn lại bị Diệp Viễn dần vào loại cảm giác kỳ diệu mà hắn không cách nào tự kiềm chế, điều này nói rõ đan đạo của hắn kém Diệp Viễn còn nhiều lắm. Sao có thế xảy ra chuyện như vậy? Rõ ràng một tháng trước Diệp Viền vẫn là một kẻ rác rưởi, hiện tại hắn chẳng những đạt được thành tích võ đạo kinh người, mà trình độ đan đạo càng là phá vỡ thông thường, hoàn thành chuyện không có khả năng thực hiện.