Tuyệt Thế Dược Thần

chương 152

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục nhi cũng không phải người ngu dốt, chỉ là vẫn chưa trải đời nhiều, không hiểu lắm việc đối nhân xử thế. Nàng ban đầu nghĩ rằng Trương Hằng chỉ là người không hiếu lý lẽ, hiện tại xem ra hẳn căn bản là một kẻ mặt người dạ thú! Chí sợ hắn đã sớm ra chủ ý này, mới có thế tìm mọi cách làm khó dễ mình. “Phi! Hóa ra ngươi là người xấu xa như vậy, cứ đợi ta tố giác ngươi với lão sư!” Lục nhi oán hận nói. “Ha ha ha ha, thật sự là nực cười! Ngươi bất quá là không phục sư huynh quản giáo người mới, bởi vì ghi hận trong lòng mới chửi bới sư huynh. Ngươi thử nói xem, lão sư tin ngươi, hay sẽ tin ta?” Trương Hằng tựa hồ đã sớm có sở liệu đối với việc này, cười to nói. Trương Hằng vừa nói như vậy, Lục nhi ngây ngẩn cả người. Trường Hằng có thế quản lí dược viên thời gian dài như vậy, cho thấy lão sư khắng định rất tín nhiệm hắn. Cho dù chính mình đi cáo trạng, Trương Hằng vừa nói như vậy, sư phụ chỉ sợ thật sự nghĩ rẳng chính mình ghi hận trong lòng mới chửi bới sư huynh. “Ngươi! Ngươi thật sự là tên tiếu nhân đẻ tiện!” Lục nhi bị Trương Hằng làm cho tức giận đến cả người phát run, chỉ vào mũi hắn mắng. Trương Hằng căn bản cũng không đế ý, cười lạnh nói: “Lục nhi, ngươi nghĩ thử xem, nếu sau khi thiếu gia nhà ngươi xuất quan, nghe nói thị hẳn của hắn vừa vào học viện đã bị khai trừ, không biết sẽ có cảm giác gì đây!” Lục nhi cả người chấn động, thân thế không tự chủ được bắt đầu run rấy. Trương Hằng nhìn thấy biếu tình của Lục nhi, trong lòng lại đắc ý, tiếp tục nói: ‘Thiếu gia nhà ngươi hiện tại đã là tâm phúc của học viện, nhưng nếu thị nữ của mình lại bị đuổi ra ngoài học viện. Vê sau hắn chỉ cần còn ở trong học viện, sẽ luôn có người đứng sau lưng hắn chỉ trỏ, chê cười hắn ngay cả thị nữ của chính mình cũng quản không tốt.” Thừa dịp Lục nhi thất hồn lạc phách, Trương Hằng dần dần tiến lại gần Lục nhi. Hắn một bên tới gần, một bên nói: ‘Ta tuy rằng không bằng thiếu gia thiên tài nhà ngươi, nhưng ở trong học viện cũng là người có mặt mũi, đi theo ta ngươi sẽ không phải chịu thiệt. Thế nào, bất quá chỉ có một đẻm!” Lúc nói chuyện, Trương Hằng muốn dùng tay nâng cằm Lục nhi lên, Lục nhi lại đột nhiên kinh hoảng, lập tức nhảy ra ngoài. “Hừ, ngươi chết tâm đi, ta có chết cũng sẽ không làm cho thiếu gia hố thẹn!” Nói xong, Lục nhỉ nâng tay hướng thiên linh chính mình chụp đến. Một chưởng này là chụp thật, nàng nhất định phải cho mình một kết cục thương hương tiếc ngọc. Trương Hằng cũng không nghĩ tới Lục nhi lại quyết tuyệt như thế, thế nhưng không tiếc tự sát cũng không chịu đỉ vào khuôn khố, lập tức tức giận không thôi. Lục nhi tuy rằng tiến bộ thần tốc, nhưng ở trước mặt Trương Hằng Nguyên Khí tầng chín, vần yếu không chịu nối. Hơn nữa nàng đã hao hết nguyên lực, như thế nào có thể tự sát thành công? “Ba! n Không biết từ khỉ nào trong tay Trương Hằng xuất hiện một cây roi mềm, cuốn lấy cánh tay của Lục nhi, đem nàng cuốn bay lên. Liền cứ như vậy, Lục nhi liền ngã văng ra ngoài. “A!” Lục nhi té ngã thật mạnh trên đất, kêu lên một tiếng đau đớn. “Ba! n Lại là một roi! Một roi này nặng nề rơi trên người Lục nhi, trên người Lục nhi nhất thời thêm một vệt máu, thấm ướt cả y phục. “Thật là một nha đầu không biết cân nhắc. Muốn chết? Nào có dễ như vậy!” Trương Hằng cũng là một trậm căm tức, nếu Lục nhi thật sự tự sát, hắn cũng khó thoát tội. Hắn không bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, cũng không muốn tuối già khó giữ. Hành vi của Lục nhỉ khiến cho hắn căng thẳng. “A!” Lục nhỉ hét thảm một tiếng, cũng bất chấp đau đớn bò về phía trước, nghĩ muốn túm lấy một quả gì đó màu xanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio