Ngay tại thời điểm tay Lục nhi sắp với được, quả màu xanh đó lại bị Trương Hằng giẫm nát dưới chân. “Đem huy chương trả lại cho ta!” Lục nhi chịu đựng đau nhức hô. Trương Hằng dời chân, liến liếc mắt nhìn vật màu xanh trên đất, quá nhiên là một quả huy , mặt trên có hai ngôi sao, cư nhiên là một quả huy chương sơ cấp đan sư. “Ta còn nghĩ là đồ vật gì đó, hóa ra là huy chương đan sư. Không nghĩtới ngươi mới vào học viện vài ngày, liền trộm quý trọng đồ vật quý giá như vậy! Chỉ bằng cái này, ngươi đã đủ đế bị khai trừ rồi!” Nói xong, Trương Hằng một cước đem huy chương đá ra thật xa. Hắn đương nhiên còn chưa biết, Diệp Viễn đã thông qua khảo hạch đan sư, chính thức trở thành đan sư sơ cấp, nếu không có cho hắn mấy lá gan, hắn cũng không dám ngược đãi Lục nhi như thế. Lục nhi nhìn thấy Trương Hằng giày xéo huy chương của thiếu gia như thế, trong lòng đau đớn so với trên người còn khó chịu hơn, nước mắt rốt cục nhịn không được tuôn rơi. Nhìn thấy bộ dáng Lục nhi điềm đạm đáng yêu, Trương Hằng nhịn không được thú tính, đưa tay đến xé y phục của Lục nhi, liền xé rớt một mảnh góc áo. Sau đó hắn bắt lấy Lục nhi, kéo nàng tới ngã rẽ, ngang nhiên dám cường bạo giữa thanh thiên bạch nhật! “Lục nhi! Lục nhi!” Diệp Viễn trở lại chỗ ở, lớn tiếng tìm kiếm Lục nhỉ, thế nhưng không có người đáp lại. Diệp Viễn vô cùng nghi hoặc, Lục nhi hẳn là ở chỗ này chờ mình xuất quan mới đúng, người đi đâu mất rồi? Lục nhi rất nhu thuận, nếu là thật sự có việc, hẳn sẽ lưu lại tin tức cho mình, nhưng Diệp Viễn tìm khắp chỗ ở cũng không tìm thấy manh mối gì. Lại hỏi những người xung quanh, cũng không có người nào biết. Trương Hằng tảm cơ thâm sâu, chọn đúng thời điểm mọi người đều đang lên lớp, chỉ có lúc Diệp Viễn đi học thì nàng mới đi học. Diệp Viễn bế quan, nàng cũng sẽ không có tâm tư đi học, lại vừa hay cho Trương Hằng cơ hội ra tay. “Kỳ quái, Lục nhi rốt cuộc đi chỗ nào rồi? Chẳng lẽ bên trong học viện Đan Võ, lại còn có người dám ra tay bắt cóc?” Diệp Viễn ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu rơi vào trầm tư. Lục nhi có thế hay không đi tìm Đường Vũ? ở trong này, Lục nhi chỉ có mình Đường Vũ là bằng hữu. Nghĩ đến Đường Vũ, Diệp Viền trong lòng buồng lỏng, đang muốn đi ra cửa tìm Đường Vũ, lại truyền đến tiếng đập cửa. Mở cửa ra nhìn, không phải Đường Vũ thì còn là ai nữa? Đường Vũ vừa thấy Diệp Viễn, không khỏi mừng rỡ nói: “Ta đoán Diệp sư huynh cũng nên xuất quan rồi, nên mới qua đây nhìn xem, không nghĩtới vừa lúc đụng phải. A? Sư huynh…. Ngươi thế nhưng đã là Nguyên Khí tầng sáu?!” Đường Vũ trợn mắt há mồm, tiến bộ của Diệp Viễn cũng quá mức dọa người rồi! Chính hắn dưới sự trợ giúp của Diệp Viễn, không lâu trước phải khó khăn lắm mới đột phá được Nguyên Khí tầng sáu. Một tháng trước, lần đầu tiên Đường Vũ nhìn thấy Diệp Viễn, hắn vẫn là Nguyên Khí tầng một. Một tháng sau, Diệp Viễn vặy mà đã cùng một cảnh giới với hắn! Nhớ tới Sát Cừu Ánh một chỉ kia của Diệp Viễn, Đường Vũ tin tưởng, nếu hắn cùng Diệp Viễn đối chiến, Diệp Viễn tuyệt đối có thể giết chết hắn trong chớp mắt! Đường Vũ hiện tại cảm giác, Diệp Viễn trước mắt giống như một con rồng ần mình, nay rời khỏi chỗ nước sâu, một khi bay lên trời, sẽ không có người nào có thể cản trở! Đường Vũ còn đang đắm chìm trong nổi khiếp sợ, không hề phát giác sắc mặt Diệp Viễn không hề tốt một chút nào. Diệp Viễn nhìn nhìn phía sau Đường Vũ, xác nhận chỉ có mình hắn tới, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn khoát tay áo, không để ý đến khiếp sợ của Đường Vũ, mở miệng hỏi: “Ngươi sao lại tới một người?” Đường Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: ‘Ta không tới một người thì tới mấy người?”