Sau nửa canh giờ, thành quả luyện chế của Diệp Viễn xuất hiện, đó là một vật hình dạng giống viên phấn, có điều bên ngoài là bụi đen. “Đây là cái gì?” Phong Nhược Tình lại tò mò hỏi. “Dẫn Hồn hương!” Diệp Viễn lần này không cự tuyệt trả lời, chỉ là thời điểm hắn nói chuyện lại thở dài ra một hơi, lồng ngực phập phồng biếu hiện ra hẳn lúc này đang thấp thỏm. “Dẫn Hồn hương? Dùng đế làm gì?” Phong Nhược Tinh chưa bao giờ nghe nói đến thứ này, tò mò hỏi. Diệp Viễn không có trả lời, mà lại ném Dẩn Hồn Hương lên trên bộ y phục hắn mang tới, sau đó tay tạo thành quyết, đưa tới một ngọn lửa, nhiệt độ của địa hỏa vô cùng cao, nháy mắt đem y phục của Lục nhi đốt thành một đoàn khói nhẹ. Thế nhưng điều thần kỳ chính là, đoàn khói nhẹ kia không hề tiêu tan ở trong không trung! Ngay sau đó, khói nhẹ động, Diệp Viễn cũng động. “Ngươi đi đâu?” Phong Nhược Tinh không rõ tình hình, mở miệng hỏi. Diệp Viễn cũng không đế ý tới nàng, đi theo đoàn khói kia chạy ra ngoài. Phong Nhược Tình khẽ cẳn răng, do dự một lát, cũng quyết định đi theo. Lục nhi dùng hết số khí lực còn lại chống cự, nhưng mà loại chống cự này cũng chỉ phí công vô ích. Nàng hiện tại nguyên lực khô kiệt, ngay cả tự sát đều không làm được. Nội tâm Lục nhi càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng bất lực. Nếu bị tên gia hỏa này vấy bấn, nàng tình nguyện đi tìm chết! “Ba!” Trương Hằng hạ một cái tát ở trên mặt Lục nhi, mắng chửi: ‘Tiếu tiện nhân, đã đến nước này còn không thành thật, thật sự là thiếu đánh!” Lục nhi đã trúng một cái tát, nhất thời nửa bẽn mặt sưng lẻn. Nàng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tựa hồ cứ như vậy chịu mệnh. Trương Hằng thấy thế nhe răng cười nói: “Đúng rồi, như vậy mới đúng. Yên tâm, qua hôm nay, ngươi liền không thế rời khỏi sư huynh ta! Ha ha…” Nói xong, Trương Hằng liền cúi người muốn đi làm loại chuyện cầm thú kia. Nhưng mà vào lúc này, lổ chân lông cả người Trương Hằng đều dựng đứng lên, một cỗ nguy cơ ập vào mặt mà đến. Trương Hằng theo bản năng nhảy ra xa, một đạo băng tiễn bay qua sát mặt hắn. May mắn hắn phản ứng nhanh, nếu không băng tiễn kia đã xuyên qua yết hầu hắn. Thối lui đến một bên, mồ hôi lạnh sau lưng Trương Hằng ứa ra. Ai có thế nghĩ đến, một nha đầu đã không còn lực đánh trả, thế nhưng có thể phát ra lực công kích cường đại như vậy? Bất quá Trương Hằng chợt giận giữ, Lục nhi vậy mà thiếu chút nữa giết chết hắn! Lục nhi giãy giụa bò dậy, lúc này khí chất cả người đại biến, toàn thân lộ ra cảm giác lạnh như băng. Cái loại lạnh như băng này, giống như ngay cả không khí cũng có thế đông lại. Sợi tóc của Lục nhi cư nhiên bịt kín một tầng sương trắng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt dị dường. Trương Hằng nhìn thấy biến hóa của Lục nhi, cười to nói: “Hóa ra ngươi là Cửu Âm Tuyệt Mạch! Thân là cửu Âm Tuyệt Mạch lại dám tu luyện nguyên lực, thật sự là không biết sống chết! Hiện tại hàn độc phát ra, ta xem ngươi như thế nào áp chế!” Lúc này thái dương đang vượng, Lục nhi lại phảng phất cảm thấy mình như đang trong hầm băng, hàn khí thấu xương ùa đến, xâm nhập vào cốt tủy. Đây là tuyệt thức Huyền Băng Quy Trần trong Thiẽn Huyễn Băng Phách! Chiêu thức này là cấm thuật trong Thiên Huyễn Băng Phách, thời điểm Diệp Viễn dạy cho Lục nhi đã từng nói, không đến vạn bất đắc đĩ tuyệt đối không được dùng! Bởi vì chiêu thức này kích thích Cửu Âm Tuyệt Mạch, dần hàn khí trong trời đất nhập thế, đối lấy năng lượng cường đại tạm thời. Tên gọi “Quy Trần” ý tứ chính là sau khi dùng xong bụi trở lại thành bụi, đất quay trở về với đất, là chiêu thức cùng địch nhân đồng quy vu tận.