Lưu An cũng là người quyết đoán, một khi suy tính, sẽ không tiếp tục trì hoãn. Chẳng qua là hắn đương nhiên sẽ không đế ý nghĩ này bộc lộ ra ngoài, mà là tiếp tục duy trì bộ dạng thô bỉ mà vô liêm sỉ, dùng để đánh lạc hướng Diệp Viên. Lưu An cuống quít dập đầu, trong miệng không ngừng nói: “Diệp thiếu gia, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi. Ngài có hỏa nhãn kim tinh, chuyện gì cũng không lừa được ngài. Ta đồng ý đem tất cả mọi chuyện nói cho Diệp thiếu gia, chỉ cầu Diệp thiếu gia tha cho tiểu nhân một mạng.” Diệp Viễn hình như đối với biếu hiện của Lưu An vô cùng hài lòng, cười nói: “Vậy phải xem chuyện ngươi muốn nói với ta có giá trị hay không, nếu quả như thật có giá trị, bổn thiếu tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi”. Lưu An nghe xong mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên là được nuông chiều từ bé, cho hắn một chút đường mật hắn đã bị lừa. Lập tức cũng không do dự, đem toàn bộ sự việc nói thẳng ra. Chuyện cùng Diệp Viễn dự đoán không sai biệt lắm, tráng hán kia đầu tiên là đi qua mấy tiệm đan dược, có thế nhận định được là độc Thất Sát Lưu Vân Mãng nhưng lại không có cách chữa. Đừng xem Tiền Diểu ở trước mặt Diệp Viễn chẳng là cái thá gì, nhưng ở Tân quốc lại là một đại nhân vật có tên tuổi. Hắn có thể nhìn ra và chữa trị độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, không có nghĩa là người khác cũng làm được. Cũng may những người đó đều không trị được, nếu không tráng hán kia đã sớm bỏ mạng. Bất đắc dĩ, tráng hán kia đã đến Tinh Túy Lâu trước. Thật trùng hợp, lâu chủ Túy Tinh Lâu – Vạn Đông Hải lại ớ đó, hơn nữa đã nhìn qua tình trạnh của vị tráng hán này. Thật ra y sư của Túy Tinh Lâu cùng Tiền Diếu tìm ra căn nguyên bệnh không khác nhau là mấy. Cũng may Vạn Đông Hải kịp thời ngăn lại, mời cao nhân khác. Tân quốc này ngoại trừ Túy Tinh Lâu ra thì chính là Dược Hương Các, tráng hán này đương nhiên sẽ đi Dược Hương Các tìm vận may. Vạn Đông Hải sao có thể không nhìn ra điều bất ổn, cũng giống như Diệp Hàng, đối với độc này căn bản là không có biện pháp, cũng không biết cách giải. Hiểu rõ Diệp Hàng nhất có lẽ chính là địch nhân của ông – Vạn Đông Hải, hắn biết chắc Diệp Hàng cũng không giải được loại độc này, vì vậy phái Lưu An trà trộn vào hàng ngũ xem bệnh, chờ cơ hội ở cháy nhà hôi của, bôi xấu danh tiếng của Dược Hương Các. Nếu như cuối cùng ầm ĩ không cách nào khống chế được, có thế xúi giục thợ săn yêu thú đạp nát bảng hiệu Dược Hương Các. Nếu như hủy không được Dược Hương Cấc, cũng có thể để cho danh tiếng của Dược Hương Các bị tổn hại nặng nề, cũng như không còn năng lực cạnh tranh với Tinh Túy Lâu nữa. Lưu An cũng là mới vừa về Tân quốc, trên người còn bị thương, hơn nữa hắn là người cơ trí, làm chuyện thực quá thích hợp đi. Vốn là tất cả mọi chuyện đều dựa theo dự tính của Vạn Đông Hải, ai biết nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, Diệp Viễn dĩ nhiên đánh bậy đánh bạ lại biết giải loại độc này, đế cho kế hoạch của Lưu An căn bản là không có cách nào phát huy. “Hà hà, quả nhiên là Vạn Đông Hải, khá khen cho một chiêu gắp lửa bỏ tay người.” Diệp Viên cười lạnh nói. Vạn Đông Hải này cùng phụ thân luôn là sống chết đối đầu, đều là đại Đan sư, ở quốc đô đều có địa vị vô cùng quan trọng. Chỉ là không giống với Diệp Hàng, Vạn Đông Hải là một người âm hiếm, không chừa thủ đoạn nào. Diệp Viễn đối với Vạn Đông Hải tất nhiên không xa lạ gì, Diệp Viễn của trước kia mặc dù không đủ tư cách làm đối thủ của Vạn Đông Hải, nhưng lại là đối thủ của con trai của Vạn Đông Hải -Vạn Uyên. Tất nhiên, cái gọi là đổi thủ, chẳng qua là Vạn Uyên khi dễ Diệp Viễn, mà Diệp Viễn lại vốn không có khả năng đánh trả. Vạn Uyên mặc dù cũng là kẻ quần là áo lụa, nhưng võ học đan học đều hết sức xuất sắc, chẳng những đã đạt tới cảnh giới Nguyên Khí tầng tám, trên con đường đan dược cũng đã trớ thành đan đồ. Cho dù ở học viện Đan Võ nhân tài nhiều như sao, Vạn Uyên cũng là một nhân tài trong số đó. Nếu đem ra so sánh, Diệp Viễn căn bản xách giày cho hắn cũng không xứng. Thật ra chuyện Diệp Viễn bị trúng độc, hắn lấy trí nhớ trước kia suy đoán một chút, tám phần là do Vạn Uyên giở trò quỷ ở sau lưng. Được, rất tốt! Thù cũ chưa tính, lại thêm thù mới, hai cha con Vạn gia này, món nợ này ta từ từ tính với các ngươi. Diệp Viễn cười lạnh trong lòng. “Diệp… Diệp thiếu gia, lời nên nói ta cũng nói rồi, điều không nên ta cũng nói hết rồi, người xem…” Lưu An yếu ớt nói. Mới vừa rồi, ngay cả chuyện hắn là thuộc hạ dưới trướng của Tinh Túy Lâu hẳn cũng nói ra chỉ vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Diệp Viên, lừa lấy giải dược.