Diệp Viễn hài lòng gật đầu, móc ra viên thuốc vừa mới luyện chế, ném cho Lưu An nói: “Không tồi, biểu hiện của ngươi rất tốt, viên giải dược này là phần thướng cho ngươi”. Lưu An nhận lấy “giải dược”, nhất thời mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi liền nuốt xuống, lập tức ngồi luyện hóa giải dược lực. Quả nhiên, thuốc này vào vào trong bụng tan ra, hắn vốn là chân nguyên đinh trệ bắt đâu lưu chuyến. Hắn đột nhiên mở mắt, giống như báo săn mồi vọt ra ngoài, biến chướng thành trảo, hướng cổ họng Diệp Viễn đánh tới. “A! Thiếu gia!” Lục Nhi một bên hét lên một tiếng, không chút suy nghĩ liền nhảy đến trước người Diệp Viễn. Một trảo này ác liệt dị thường, mang theo cái loại khí thế cường đại, đối phó với tên yếu ớt Diệp Viễn này, tuyệt đối không thể thất thủ. Nhưng mà, một trảo này cách phía trước cổ họng của Lục Nhi ba tấc thì dừng lại. Tiếp đó, Lưu An đứng không nổi, co quắp trên đất, biểu hiện trên mặt thống khổ đến văn veo. Diệp Viễn kéo Lục Nhi ra sau lưng, thương hại nhìn Lưu An trên mặt đất, cười lạnh nói: “Cái này gọi là làm bậy thì khó sống. Ngươi nếu là không động ý đồ xấu, độc Thốn Tâm Liệt này còn sẽ không sớm phát tác như vậy, ngươi hết lần này tới lần khác cất giấu tâm tư ác độc, đành phải để ngươi chịu nhiều đau khổ rồi.” “Tại… Tại sao…” Lưu An một bên co quắp, một bên từ trong hàm răng thốt ra. Diệp Viễn cười nhạt nói: ”Phải chăng ngươi nghĩ rằng tại Dược Hương Các ta đưa cho ngươi độc dược? Thật ra đó thực sự là Hộ Tâm Đan. Chắng qua viên thuốc trài qua quá trình tinh luyện nhiều lần, tự nhiên tính chất cũng mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Thất khiếu chảy máu do chân nguyên của ngươi không được tốt, chẳng qua chỉ là một ít tác dụng phụ thôi, đổi với thân thế của ngươi cũng không đáng ngại. Đợi một lúc cơ thể ngươi thích nghi với đan dược, ngươi chẳng những không có chuyện gì, ngược lại võ đạo còn có khả năng tiến thêm một bậc. Nhưng thứ ngươi vừa ăn vào, lại là độc đan Thốn Tâm Liệt, hơn nữa độc tính lại cực mạnh. Người uống vào, mỗi ngày ba canh giờ ngươi phải chịu đựng nỗi khổ lục phủ ngũ tạng như bị đứt từng khúc, lần sau lại càng mãnh liệt hơn lần trước cho đến lúc chết”. Lời nói của Diệp Viễn truyền vào trong tai của Lưu An, làm cho thân thế của hắn càng co quắp hơn. Tại Túy Tinh Lâu người qua kẻ lại thực náo nhiệt. Bên trong dược phường, người trung niên mặc hoa phục nhìn có chút lo lắng, hắn không ngừng đi qua đi lại. Mà bên cạnh hắn còn có một vị trung niên khác, dáng người ngay ngắn, trông có vẻ trầm ổn. “Đại ca, sao không có tin tức gì của Lưu An. Lẽ nào độc của tên tráng hán kia đã được Diệp Hàng giải được rồi?” Tiếng nói có vẻ nóng nảy đó là của Vạn Đông Doanh -huynh đệ của Vạn Đông Hải, cũng là một Đan sư. Người ngồi ngay ngắn ắt là lâu chủ của Túy Tinh Lâu – Vạn Đông Hải. Nhưng Vạn Đông Hải lại bình tĩnh nói: “Đông Doanh, ngươi cứ bình tĩnh chớ nóng vội, Diệp Hàng là người thế nào ta rõ nhất, hắn không thể nào giải được loại độc đó đâu, chúng ta chỉ việc ngồi đây đợi tin tức thôi”. Vạn Đông Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Trời ơi, đại ca, Dược Hương Các và chúng ta tranh đấu bao nhiêu năm nay, không dễ dàng gì có được cơ hội này, không tiêu diệt bọn chúng một cách triệt để thì sao có thế giải được mối hận trong lòng chúng ta?” “Haha, Đông Doanh à, cái tính cách đó của ngươi phải thay đổi đi, nếu không thì rất khó để đạt được cảnh giới đại Đan sư. Độc mà vị tráng hán kia trúng phải khá là kì lạ, nếu như ta đoán không nhầm thì đây là độc của Thất Sắc Lưu Vân Mãng trong truyền thuyết. Nếu không phải trước kia ta may mắn xem được vài chi tiết trong cuốn điển tịch thiếu sót, chỉ sợ lần này người gặp họa là Túy Tinh Lâu chúng ta rồi. Nhưng đã để ta có được cơ may này thì coi như Diệp Hàng xui xẻo đi. Nhưng đen đủi thì đen đủi, muốn dựa vào cái này đế lật đổ Diệp hàng vẫn là hơi khó. Việc này nhiều nhất cũng chỉ khiến chúng ta vượt lên trên bọn họ trong phương diện buôn bán một chút thôi.” Vạn Đông Hải vẫn trước sau như một đáp. Bị Vạn Đông Hải nói như vậy nhưng trên mặt của Vạn Đông Doanh lại không có chút không vui nào. Từ Đan sư muốn thăng cấp thành đại Đan sư nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại khó như lên trời, nếu dễ thì đại Đan sư ở Tân quốc này mới không ít như vậy. Có điều cái tính nôn nóng này của hắn e là không sửa được, giọng nói vẫn lo lắng như cũ: “Đại ca, vì cái gì đệ luôn cảm thấy có chút không ổn? Hay là chúng ta phái người đi nghe ngóng tình hình bên đó xem sao?”